Nhà thơ Quang Tuyết
TÌNH MÌNH RỨA ĐÓTình yêu mình không có những cơn mưaNên khao khát giữa nắng hè cháy bỏngTình chợt đến theo đám mây thơ thẩnRâm mát lòng cho khoảnh khắc bình yênTình không thắm nụ hồng mà đỏ máu từ timTừng vết cắt bởi chuyện đời dâu bểTay chai sần mong làm lành mảnh vỡCó vụng về...Cũng vá víu đời nhauTình không trăng sao lấp lánh đêm thâuMà ngời sáng trong lòng ta khi nhớTình vẫn đó rồi xa xôi muôn thuởTình trong tay lưu luyến một bàn tayTình của mình rứa đó biết răng đây?
BÂNG KHUÂNG CHIỀU... NHỚ XƯATa về vén sợi tóc maiĐể xem nỗi nhớ ngắn dài bao nhiêuSao sáng ngẩn, ngỡ bóng chiềuNghe chừng lá rụng mang nhiều tiếng thuTa về rọi ánh đèn mùSoi tìm ký ức ngục tù lời yêuVầng trán rộng có đan thêuNhững đường sâu, cạn lêu bêu phận ngườiTa về nhìn giọt nắng cườiNhặt cành lá úa thương đời hoa phaiSông vẫn chảy. Mây vẫn bayCòn ta câm nín ôm hoài nhớ xưaQuang Tuyết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét