Nhà
thơ Lê Văn Trung
LỆ
NGÁT
Giọt nắng vàng thu buồn
vướng lại
Cho màu hoàng yến cũng
vàng hơn
Tôi thấy mây chiều như
cánh bướm
Vờn theo áo lụa cuối sân
trường
Từ buổi chưa rằm trăng đã
hương
Từ buổi tóc huyền lóng
lánh sương
Em qua chiều tím mềm như
gió
Rung nhẹ vào tôi một phím
buồn
Ta mộng về đâu? Mơ về
đâu?
Mà lòng nhau như ngỡ tìm
nhau
Ngày nắng, ngày mưa, ngày
gió lạ
Trang thơ dang dỡ tự ban
đầu
Em thắp hoàng hôn thơm
ngát lệ
Tôi thắp tình tôi trầm
hương bay
Và tan vào mắt, chìm
trong mắt
Lệ người đẹp như giọt rượu
cay
Từng giọt thu vàng rơi nhẹ
quá
Tóc người cũng nhuộm cả hồn
thu
Làm sao tôi níu chiều thu
lại
Cho thắm nguyên sơ giấc mộng
đầu!
LINH
HỒN NHỮNG CHIẾC GHẾ
Gửi
Ngói
Mỗi khi đi ngang qua công
viên
Tôi thường tự hỏi
Trên chiếc ghế đá này ai
đã từng ngồi
Ngồi một mình tư lự nhìn
vu vơ
Ngồi một mình đếm những
chiếc lá rơi
Ngồi một mình nhìn những
cặp tình nhân
Tay trong tay lang thang
vòng vo không điểm dừng
Nhìn những chú chó thả
rong chạy tung tăng trên cỏ
Và nhìn bàn tay mình khói
thuốc vàng rưng rưng
Mỗi khi đến sân ga
Những chuyến tàu đến và
đi liên tục không ngừng
Ai đứng vẫy tay
Cay sè đôi mắt
Ai ngồi bên hai đường ray
sắt
Chiếc túi trên vai
Mắt mỏi một phương nào
Trên chiếc ghế chờ
Có hai người hôn nhau
Khi tiếng còi vang từng hồi
giục giã
Hai kẻ hôn nhau không hề
hối hã
Gì rồi cũng phải chia tay
Sớm hay chầy rồi tay cũng
tuộc khỏi bàn tay
Bỏ lại nền đá sân ga lạnh
ngắt
Một giọt buồn không là nước
mắt
Mà cả hồn người ra đi
Mà cả nỗi đau của kẻ đứng
chờ
Có niềm vui nào đọng lại ở
công viên
Có nỗi đau nào còn đọng lại
ở sân ga
Những chiếc ghế nằm buồn
hiu hắt
Người bỏ đi lạnh ngẳt chỗ
ngồi
Có hai người mà hai cõi
đơn côi
Chiếc ghế trống
Một chỗ ngồi cũng trống
Tôi vẫn tự hỏi mình sao
muôn đời vẫn ngóng
Một đôi lần người trở lại
công viên
Chiếc ghế ấm nụ hôn tình
đến muộn
Một đôi lần người trở lại
sân ga buồn
Chiếc ghế trống còn vương
mềm sợi tóc
Tôi biết chắc có một người
sẽ khóc
Tôi sẽ chép thơ lên dòng
nước mắt
Của linh hồn những chiểc
ghế yêu nhau.
LỜI
CỦA GIÓ
Một chiều người đến bên
tôi
Chỉ màu mây trắng bên trời
còn bay
Bảo tôi rằng cuộc tình
này
Trăm năm cũng chỉ như mây
phiêu bồng
Rồi một hôm người qua
sông
Mình tôi bến vắng mênh
mông bãi chiều
Người đi nước chảy cùng
người
Tôi vàng lá rụng ngậm ngùi
trôi theo
Người đi mà chẳng quay đầu
Nhìn sông vàng nhuộm một
màu quạnh hiu
Hình như giọt lệ tình yêu
Vừa rơi đâu đó trong chiều
hồn tôi.
Lê
Văn Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét