Nhà
thơ Lê Văn Trung
MAI NGƯỜI VỀ KHÔNG
Mai người về không mà tôi chờ
Tàu người đi, tàu qua nhiều ga
Người biết ga nào tôi đứng đợi
Dù trời giăng mưa hay sương nhòa
Mai người về không mà tôi mong
Thuyền đưa người qua mấy dòng sông
Người biết bến nào tôi đứng đợi
Lòng chưa chớp biển đã mưa nguồn
Mai người về không mà tôi vui
Tôi rải thơ bay cùng mây trời
Dù rét đầu đông hay nắng hạ
Dù gió nhàu phai vàng áo ai
Mai người về không sao tôi buồn
Đường thì xa trời thì mênh mông
Có biết lòng tôi như cơn gió
Thổi về đâu cho tóc tỏa hương
Mai người về?
Thôi
Người không về!
Tôi thắp cho hồng những giấc mơ
Trăm năm ai nhớ câu hò hẹn
Tình ơi vời vợi nỗi mong chờ.
Lê Văn Trung
5.11.19
MÀU SON CŨ
Ta rót mãi vào ly đời quên lãng
Giọt tình xưa ta uống buổi xa người
Vành ly vỡ còn thơm mùi son cũ
Và lệ người còn mặn cháy trên môi
Năm mươi năm Ta về Hiên quán vắng
Màu thu xưa vàng úa giấc mơ buồn
Dòng rượu chảy như một dòng suối cạn
Mà hồn ta ghềnh đá đã tai ương
Ta thấy ta trong đáy sầu lạnh buốt
Rượu vỡ tràn, ly rượu vỡ Buồn tênh
Ta thắp nốt ngọn lửa chiều hiu hắt
Soi đời nhau về gọi giữa điêu tàn
Vành ly vỡ còn thơm mùi son cũ
Ta uống vì muôn vạn cõi nhân gian
Ta uống vì ta một đời dang dở
Ta uống vì em, vì nỗi ăn năn
Ly rượu vỡ còn in màu son thắm
Giọt lệ hồng rướm mặn cả đời nhau
Em xa hút cuối phương người quên lãng
Áo tình xưa năm tháng có phai nhàu?
MÂY TRẮNG BÊN TRỜI
Lòng thương hoài những áng mây chiều
Cứ bay mỏi về phương trời cố xứ
Và thương ta suốt một đời du tử
Thương em mịt mờ xa lắc mù tăm
Năm tháng buồn trôi, năm tháng lặng thầm
Năm mươi năm như tiếng thở dài vô tận
Năm mươi năm những gập ghềnh bên trời lận đận
Ta nợ người hay nợ chính đời ta
Ta nợ ta hay nợ cả quê nhà
Chìm dâu biển không thể nào trả nổi
Thơ ta viết không đủ lời xương máu
Cũng lặng chìm trong suốt cõi nhiễu nhương
Giấc mơ xưa hương sắc cõi thiên đường
Ta bỏ lại tình ta như bỏ lại linh hồn đá sỏi
Ta bỏ lại đời ta bên những dòng đời mệt mỏi
Ta bỏ lại tình em hiu hắt tuổi thu vàng
Năm mươi năm, ừ nhỉ, năm mươi năm
Ta vẫn ngóng hoài những màu mây bên trời cố xứ
Ta vẫn đi hoài suốt một đời du tử
Vẫn hoang mang lạc mất một phương về
Thổi qua đời mình những ngọn gió sắt se
Không mang nổi tình nhau qua ghềnh qua suối
Mặt trời ta chiều nay đã hoàng hôn réo gọi
Còn mong manh sợi mây trắng bên trời.
SAO NGƯỜI KHÔNG VỀ
Sao người không về trên toa tàu tình nhân
Tôi con đường sắt chạy song song
Sao người không về
Sân ga nhỏ
Sân ga tôi buồn suốt một mùa đông
Sao người không về trên chiếc thuyền hoa
Dòng sông tôi bãi quạnh đôi bờ
Sao người không về trên bến cũ
Bến đời tôi hiu hắt trong mưa
Ai kể trong đêm chuyện tình buồn
Ai kể về tôi hay về người
Bàn tay níu vói phương trời lạ
Sợi tóc nào chìm trong sương phai
Sao người không về
Tôi như mùa đông
Sao người không về
Mang theo hoàng hôn
Hồn tôi nắng úa bên bờ mộng
Tình tôi bọt sóng tàn bến sông
Sao người không về
Đêm trăng mù sương
Sao người không về
Tôi quán ven đường
Lòng tôi? Ly khách!
Tình ly khách!
Năm mươi năm một câu chuyện buồn
Sao người không về
Sau chiếc xe tang
Sao người không về
Nến cháy hai hàng
Còn tiếc gì nhau đôi dòng lệ
Còn đau gì nhau lời chia tan.
SỢI TÓC
1*
Em cầm sợi tóc trên tay
Nghe trăm năm gọi mộng ngày tàn phai
Thấy trong xương cốt hình hài
Nỗi tro bụi đã chia bày tử sinh
Sợi buồn rụng cõi lãng quên
Sợi đau rụng tím cuộc tình nhân gian
Sợi tan sương khói điêu tàn
Sợi trôi theo sóng vỡ tràn bến sông
2*
Anh ngồi nhìn những màu mây
Bay không định hướng bay hoài nghìn năm
Rồi một hôm lòng chợt buồn
Màu mây năm cũ bay không trở về
Người cầm sợi tóc trên tay
Rằng mây năm cũ tóc này là đây
Người cầm sợi tóc trên tay
Rằng tình duyên đã có ngày trùng lai
Tạ ơn trời biển sâu dày
Màu mây thương hải còn đây tóc người
3*
Đếm từng sợi tóc em bay
Anh nghe ngày nối tiếp ngày tìm nhau
Phương em tóc có xanh màu
Thì xin em chải tóc vào trong thơ
Tóc người là lụa là tơ
Tỏa hương diệu ảo mộng hồ sương xanh.
Lê Văn Trung
19.10.19
U HOÀI
Câu thơ viết trăm lần ta xé bỏ
Cuộc tình sầu xin gửi lại cho em
Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Đường trăm năm hun hút mộng không thành
Thuyền lênh đênh trên mịt mù biển sóng
Ta lênh đênh trong cuộc thế u buồn
Em đâu đó giữa lòng đời bão động
Có bao giờ chợt nhớ một người không?
Có bao giờ nhuốm chút hồn sương khói
Thắp trong chiều giọt lệ ấm hoàng hôn
Có bao giờ trong đợi chờ mòn mỏi
Chợt thấy lòng mình quá đổi mênh mông?
Em đâu đó giữa trùng vây lận đận
Chút hương phai nhuộm lại mắt môi chiều
Có thấy chăng cuối phương trời vô tận
Một bóng thuyền neo đậu bến cô liêu
Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Sao lòng hoài mơ mãi cuộc trăm năm?!
VẪN CÒN THĂM THẲM TỪNG GIỌT SƯƠNG
Tôi vẫn biết vòng tay mình bé nhỏ
Triệu vòng ôm không ấm cuộc tình người
Nỗi chia biệt chảy trăm dòng dang dở
Mùa tình xưa vàng úa lá thu phai
Tôi vẫn biết trái tim mòn mỏi nhịp
Mãi dội vào bờ bải bến hoang vu
Năm mươi năm cửa hoàng hôn đã khép
Tình hoàng hôn từ đấy cũng xa mù
Tôi vẫn biết men rượu chiều đã nhạt
Em không về tôi rót cạn đời tôi
Tôi rót mãi vào trùng trùng quên lãng
Máu trong tim từng giọt chảy ngậm ngùi
Ôi dẫu biết một ngàn năm ảo mộng
Mà ngàn năm còn vọng mãi phương người
Mắt mù sương hay mùa sương quá mỏng
Đã tan vào thăm thẳm giấc mơ tôi.
VỀ ĐI! VỀ ĐI THÔI!
Vẫn nao nức một lần quay trở lại
Tìm vầng trăng chìm cuối bến sông người
Dù lòng đã heo may mùa thu cũ
Màu tình xưa còn ấm lệ trên môi
Vẫn quay quắt sân ga chiều gió rối
Đếm thời gian từng giọt nắng thu vàng
Nắng buồn rụng trên vai người chới với
Nỗi nhớ người giọt nắng buồn chưa tan
Thôi về đi một lần dù không kịp
Chiếc thuyền xưa chìm giữa bến sông người
Thôi về đi bóng đời nhau đã khuất
Còn bên trời một giọt lệ chưa rơi!
CHẢY SUỐT MỘT DÒNG TA
Rồi như con nước không ngừng chảy
Chảy một đời chưa cạn hết đời nhau
Em thì mãi tận phương người xa biệt
Ta dòng xuôi sóng mỏi vổ chân cầu
Đường vạn nẻo, sông trăm dòng xuôi ngược
Sân ga đời còn lại chiếc toa không
Ai biết được bên thềm ga mòn mỏi
Bóng một người ngồi đợi mấy thu đông
Nếu có thể một lần quay trở lại
Thì trăm năm đâu lỗi hẹn tương phùng
Em thì vẫn như hạc vàng bay mãi
Lầu trăng xưa rêu úa phủ thềm hoang
Ta ngồi đợi với năm cùng tháng tận
Vành trăng khuya cũng bạc trắng mây trời
Em đâu đó những phương người lận đận
Lòng thu xưa còn sót chút tình vui ?
Thôi đành vậy, không đành lòng ngưng chảy
Ta miệt mài chảy suốt cuộc đời ta
Rồi bất chợt một ngày kia ta thấy
Cuối phương người hun hút bóng em qua.
Lê Văn Trung
26. 02. 20
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét