CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI NHÂM DẦN 2022 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2021

HỒI KÝ NGUYỄN HIẾN LÊ, CHƯƠNG XXIX: BẠN XA GẦN

Nguồn:

https://isach.info/story.php?story=hoi_ki_nguyen_hien_le__nguyen_hien_le&chapter=0030


Học giả Nguyễn Hiến Lê
(1912–1984)


Trong chương này tôi chép lại ít hồi kí một số người nhờ cái duyên văn tự tôi được gặp trên đường đời, có người thân như ruột thịt, hơn ruột thịt nữa; có người chỉ gặp một lần hoặc chưa gặp lần nào; có người tánh tình trái ngược hẳn với tôi, nhưng vẫn có điểm cảm thông với nhau.
 

Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2021

NGẠO XUÂN, ĐÊM TRỪ TỊCH – Thơ Tịnh Bình

  

  


NGẠO XUÂN
 
Xuân đi xuân đến... Lại thêm xuân
Có khác gì đâu lá với hoa
Thiên thanh trẩy hội bầy chim én
Đào mai khoe sắc giễu người qua
 
Tết rộn vờ vui lòng đám trẻ
Năm mới phong bao chúc ông bà
Quây quần con cháu mừng sum họp
Bữa tiệc trần gian khắp muôn nhà
 
Đất đất trời trời mùa khai hội
Gió gió mây mây phóng cuồng ca
Học đòi nhân thế ngồi thưởng ngoạn
Nâng lên đặt xuống một chén trà
 
Vung bút tập tành trò con chữ
Chan chứa tình thơ xuân với ta
Tiễn mùa năm trước lời chưa cạn
Xuân đi xuân đến... Lại xuân à ?!
 

NHỮNG BÀI THƠ VỀ RƯỢU 2 – Thơ Nguyên Lạc


    


1. ĐÔNG VỀ NHỚ RƯỢU MỘT THỜI
 
"Rượu chiều dăm bẩy chén
Giữa lúc trời mưa khan
Kéo nhau về cuối phố
Thấy trời ở dưới chân"
 
"Ta còn sống hay chết
Có xá chi lúc buồn
Hồn trong ơn mỹ nữ
Xác ngoài ơn rượu ngon" *
 
1.
Quán kia sao vui thế
Ta vào chơi xem sao
Các em đua chào hỏi
Thử coi chết thằng nào
 
Mai trở về rừng thẫm
Đêm ngắm những vì sao
Nhớ cơn say bè bạn
Nhớ mỹ nhân mời chào
 
2
Bao năm rồi tôi hỡi
Sau một cuộc ba đào
Sáng nay người lữ khách
Bên phố lạ buồn sao!
 
Ly cà- phê sao đắng!
Khói thuốc vương mắt đau!
Lặng ngồi bên góc vắng
Nhớ cơn say thuở nao
 
Bạn bè giờ ra sao?
Mỹ nhân biệt phương nào?
Cách chi tìm lại được?
Thời "một lứa cùng nhau" [**]
 
Người "lận đận" nơi đâu?
Có biết ta đang sầu?
Lưu vong đời cơm áo
Tàn xuân mộng... bạc đầu!
 
3.
Sáng nay phố người đông
Tím trắng đỏ xanh hồng
Sao lòng buồn muốn khóc
Dặn lòng quên... Sao không?!
 
Quên đi vết thương lòng!
Quên đi cuộc tang thương!
Mở chi ngăn ký ức
Để bay ra mùi hương?
 
4.
Sáng nay trời trở lạnh
Một mùa đông lại về
Bao năm rồi vẫn thế
Mùa mưng mủ vết thương!
 
Mùa đông về chi hở?
Để ta nhớ quê hương
Tuyết băng rơi chi hở?
Để ta nhớ cố nhân
 
Bao năm rồi vẫn thế!
Đông về nỗi đoạn trường
Thiên thu ta chắc thế
Lòng vẫn hoài cố hương
 
..........
 
[*] Thơ Hà Thúc Sinh
[**] "Cùng một lứa bên trời lận đận" - Phan Huy Thực/Bạch Cư Dị.
 

TRƯỚC SAU – Thơ Đan Thụy

     

                               

                       Nhà thơ Đan Thụy



TRƯỚC SAU
 
Em phía nắng má ửng hồng... như lá
Trong ráng chiều pha chút nét hương xa
Anh thuở ấy bên nụ cười rất thật
Thầm lặng yêu và yêu đến vô cùng
 
Giờ nơi này em đang mùa gió chướng
Lá me vương tà áo mỏng nhạt nhoà
Đêm trở giấc giật mình đan vạt nhớ
Vòng tay chiều đong đếm những... ngu ngơ
 
Như cô Tấm thảo hiền ngày xa cũ
Muốn mùa thu còn mãi nắng hanh vàng
Ta cũng vậy bên dốc đời hối hả
Nắm chặt tay người tìm lại chút bình yên
 
Này anh ạ, cuối đường nơi phía trước
Có khi nào anh buông lỏng vòng tay
Con chim nhỏ trên cành cong trước gió
Ngả nghiêng đời
chao đảo giữa mênh mông
 
Em thả gió vào cuộc tình nông nổi
Bối rối loang trên những phiến thơ buồn
Đời vay trả những tháng ngày huyền thoại
Bên hiên chiều nhặt bóng đổ chông chênh...
 
                                                  Đan Thụy
 
..............
 
Tên thật: Đàm Thị Hải
Công ty Tây Ninh CoSinCo
KM27, QL22B, Long Thành Nam
Hoà Thành - Tây Ninh
Điện thoại: 0918266282
Email: damhaitn@gmail.com
 

BƯỚC RA KHỎI NĂM CŨ BẰNG ĐÔI CHÂN TRẦY TRẬT... - Thơ Trần Mai Ngân

   

                          

                                 Nhà thơ Trần Mai Ngân


THƠ 1-2-3

BƯỚC RA KHỎI NĂM CŨ BẰNG ĐÔI CHÂN TRẦY TRẬT...

Giữ giọt nước mắt không rơi vỗ về vết thương nhức nhối
Giấu vào đêm hai trái tim mùa đông đóng băng...
 
Ngày mai đón năm mới nào khăn nào áo
Rực rỡ màu bình yên in hoa trên vải lụa
Em mặc vào đi lễ phía trời xuân...
 
                                                                    Trần Mai Ngân 

Thứ Tư, 27 tháng 1, 2021

CỬA KHÉP – Thơ Lê Văn Trung

 

   
 

CỬA KHÉP
 
Hoa vội nở
Hoa vội tàn
Như thể
Xác hồn xuân không hiện hữu trên đời
Em vội đến
Em vội đi
Như thể
Em là sương, em là khói
Dễ phai phôi
Hoa vội nở giữa lòng tôi thổn thức
Hoa vội tàn rụng úa giấc mơ xuân
Ôi vạn kiếp mùa trăng em mãi khuyết
Mà tìm nhau, tìm suốt cuộc trăm năm
Chiều chưa cạn, lòng xuân nhau vội xế
Bay về đâu cánh én rẽ xa đàn
Sao vội khép! Sao đành tâm khép lại
Khung cửa đời chật quá phải không em?
 
                                         Lê Văn Trung

NHÀ THƠ MẠC UYÊN LINH VỚI “THƠ TÌNH KHÔNG TUỔI” - Châu Thạch

 



Cầm tập “Thơ Tình Không Tuổi” của nhà thơ Mạc Uyên Linh gởi tặng, nhìn tấm ảnh của nhà thơ được đăng trên trang bìa, tôi cảm thấy tấm ảnh như thể hiện thứ thơ tình không tuổi rồi. Trên trang bìa, hình một ông già thất thập, nhưng nét thư sinh vẫn còn hiện trên khuôn mặt có đôi mắt mộng mơ ẩn sau làn kính trắng, có đôi môi mím nhẹ như luôn luôn muốn hôn và có đôi má hơi gầy tượng trưng cho một tâm hồn yêu đam mê, nồng nàn, say đắm.
 

NĂM TÂN SỬU (2021) NÓI CHUYỆN TRÂU – Nguyễn Châu

 

Giáo sư Nguyễn Châu (tác giả bài viết)
 

Trâu là con vật tượng hình của Cung thứ Hai trên hoàng đạo Trung Hoa, gọi là SỬU, tiếp theo sau con Chuột gọi là TÝ.
 
Trâu tiếng Trung Hoa là Ngưu (niu), chỉ thị con vật khoẻ mạnh kéo cày và làm những việc nặng nhọc.
 
Ngày xưa, người Tàu không ăn thịt Trâu vì nó là con vật cần thiết cho nông nghiệp. Ngay cả bây giờ, nhiều người Trung Hoa vẫn cho rằng giết và ăn thịt một sinh vật đã giúp đỡ con người trong cày bừa và thu hoạch mùa màng là một hành vi vô đạo đức, theo họ con trâu xứng đáng được biết ơn. Dường như, thịt trâu trở thành điều cấm kỵ tại Trung Hoa cũng đã du nhập vào đây theo đạo Phật. Ðã có một vài vị Hoàng đế thời Trung cổ đã ra sắc lệnh cấm giết và ăn thịt trâu, bò. Nhiều sắc lệnh tương tự nhưng nghiêm ngặt hơn đã được ban hành tại Nhật Bản. Tại Nam Trung Hoa, lại có tục thờ cúng loài bò hoặc trâu nước, nhưng không có liên quan gì đến giáo lý nhà Phật cả.
 

VŨ THÀNH SƠN, KẺ KHÁC BÊN TRONG CHÚNG TA - Nguyễn Đức Tùng

 

Nhà thơ Vũ Thành Sơn


Thơ là sự tìm kiếm trở lại một thế giới chưa bao giờ mất. Để làm được điều ấy, tôi nghĩ, nhà thơ cần hai tính cách: tập trung chú ý vào các chi tiết của đời sống, và sống trọn vẹn đời mình như một con người với những cảm xúc, tư lự, không thoả hiệp, một cuộc đời sẵn sàng để xem xét lại.
 
Tôi tin nếu gọi tên mình một cách chậm rãi
Đủ lâu
Một kẻ khác bên trong chúng ta
Sẽ lên tiếng
 

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2021

NHỚ MÀU TRĂNG QUÊ, BỜ BÊN KIA... – Thơ Tịnh Bình


   

 

NHỚ MÀU TRĂNG QUÊ
 
Con đường quen nắng quen mưa
Gian lao dáng mẹ chợ trưa đồng chiều
Khói nhòa vẽ nét liêu xiêu
Đường đê chấp chới cánh diều tuổi thơ
 
Cố hương dõi phía xa mờ
Tiếng rao trưa vắng ngẩn ngơ đi tìm
Giậu thưa râm bụt hoa bìm
Tiếng cười đâu đó hồn nhiên tuổi hồng
 
Khoảng trời thơ dại còn không
Bước chân lạc xứ long đong chốn nào
Quê hương cắt rốn chôn nhau
Thân thương mái lá bờ ao trăng rằm
 
Ngóng người biền biệt mù tăm
Sông quê thiêm thiếp giấc thầm mơ nghiêng
Trăng mờ khuất nẻo chung chiêng
Màu trăng đất lạ chung riêng nỗi niềm...
 

Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2021

CHÙM THƠ MÙA ĐÔNG CỦA NGUYÊN LẠC


   
                           Nhà thơ Nguyên Lạc


Ý NGHĨ MÙA ĐÔNG
 
Đợi. mặt trời không lên
Chờ. chiều vàng không đến
Mù sương se sắt lạnh
Mùa đông... lại mùa đông!
 
Tình xa nên sầu gần
Người xa nên nhớ thương
Yêu người yêu quê hương
Quê hương tôi rất buồn!
 
Quê hương tôi nhớ lắm
Còn đâu màu cúc hoa
Giờ máu tim đỏ thẫm
Đoạn trường người kinh qua?
 
Mùa đông rồi lại đến!
Mùa lạnh luồn thịt da
Mùa tha hương nhung nhớ
Mùa trắng tuyết phôi pha
 
2.
Sáng chờ nắng... Không lên!
Đêm ngủ yên... Chẳng tới!
Có gì mà chờ đợi?
Đợi chờ cũng vậy thôi!
 
Đời. một cuôc rong chơi
Ai rồi cũng sẽ rồi...
Ai rồi cũng sẽ tới
Đợi. không đợi vậy thôi
 
Không cần phải mong đợi
Tới phiên thì... bỏ chơi
Làm gì mà phải vội?
Vô thường đời Tâm Kinh!
 

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2021

NHÀ THƠ KIỆT XUẤT NGUYỄN ĐỨC SƠN – Tâm Nhiên

Nguồn:

http://www.trietvan.com/thanhuu/nhathonguyenducson.htm

 
                           Nhà thơ Nguyễn Đức Sơn và Tâm Nhiên (tác giả bài viết)


Không biết từ đâu ta đến đây
Mang mang trời thẳm đất xanh dày
Lớn lên mang nghiệp làm thi sĩ
Sống điêu linh rồi chết đọa đày
 

CHÙM THƠ THÁNG 12 CỦA CHÂU THẠCH

        
                               
                           Nhà thơ Châu Thạch  


HẠT THANH CHÂU EM HÁT
 
Trong dãy ghế tôi bình an tĩnh lặng
Trên bục thờ em hát bản Thánh ca
Bóng hồng âm bay vút lên cao xa
Và rơi xuống hạt thanh châu vọng tiếng
 
Tôi cảm thấy cõi bờ xa thánh thiện
Thấy dòng sông có cây trái chữa lành
Thấy thành vàng mây trắng dợn vòng quanh 
Mỗi cánh cửa là ngọc châu nguyên tảng
 
Em, có phải tâm hồn tôi lảng mạn
Không, em ơi đó là chốn ta về
Hai chúng mình nơi đó chính là quê
Em sẽ hát ở nơi miền vinh hiển
 
Nghe tiếng hát trong hồn tôi hiển hiện
Cõi vĩnh hằng không có mặt trời đâu
Sự vinh quang sẽ sáng mãi trên đầu
Ta ở đó với tình yêu tinh tuý
 
Tôi bỗng thấy em như hoa tuyệt mỹ
Tưởng thiên binh rải xuống một làn hương
Thơm rất thơm thứ nhuỵ ở Thiên Đường
Linh đầy dẫy và em đầy ân tứ!
 

CUỐI NĂM – Thơ Trần Mai Ngân


       

                      

CUỐI NĂM

 

Năm sắp hết... chúng mình ở giữa
Giữa chia ly giữa một nỗi buồn
Môi khép chặt... lòng tuôn tràn ý
Mà lặng im chẳng thốt điều chi...
 
Năm sắp hết mời nhau ly rượu
Whisky hương ấm sưởi chiều đông
Hai chúng mình nào muốn như không
Còn đầy lắm ngày xưa... hôm trước...
 
Năm sắp hết nhớ xuân nguyện ước
Mãi bên nhau dẫu có thế nào
Vậy mà không thể hiểu vì sao
Lại ở giữa đắng cay ly biệt...
 
Năm sắp hết trần gian vào hội
Ta về thôi hoà nhập mong manh
Buông nhau đi đời cố dỗ dành
Hạnh phúc đó chia về hai phía!

                        Trần Mai Ngân

 

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2021

CHUYỆN TÌNH CỦA THI SĨ NGUYỄN TẤT NHIÊN VÀ BA “BÓNG HỒNG THI CA” - nhacxua.vn

Nguồn:

https://nhacxua.vn/thi-si-nguyen-tat-nhien-va-cau-chuyen-tinh-voi-3-nguoi-dep-tro-thanh-bong-hong-trong-thi-ca/
 



Thi sĩ tài hoa bạc mệnh Nguyễn Tất Nhiên được biết đến nhiều nhất qua mối tình với cô gái Bắc tên Duyên. Người tên Duyên này đã đi vào nhạc Phạm Duy và nổi tiếng khắp cả miền Nam. Tuy nhiên đó là một mối tình không thành. Ít người biết rằng trong thơ Nguyễn Tất Nhiên còn có một số bóng hồng khác, trong đó có “Em xưa còn thắt bím” trong bài “Hai Năm Tình Lận Đận” đã nên duyên vợ chồng với ông sau này.