CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI NHÂM DẦN 2022 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 31 tháng 10, 2023

THÀNH MÊ LINH KHÔNG THỂ LÀ KINH ĐÔ THỜI HAI BÀ TRƯNG ! - Vũ Bình Lục

 
Nhà văn Vũ Bình Lục 

HAI BÀ TRƯNG ĐÓNG ĐÔ Ở ĐÂU?
 
ĐẠI NAM QUỐC SỬ DIỄN CA của các tác giả Lê Ngô Cát và Phạm Đình Toái, được sáng tác vào thời nhà Nguyễn, khi viết về sự nghiệp giành lại quyền độc lập tự chủ của HAI BÀ TRƯNG, có câu:

“Đô thành đóng cõi Mê Linh,
Lĩnh Nam riêng một triều đình nước ta”!

Trước đây, tôi chưa có nhiều thời gian để đọc sâu vào sách vở. Là vì áo cơm ghì sát đất, cho nên cũng chỉ lôm nhôm chỗ này chỗ kia, sách này sách khác, “cưỡi ngựa xem hoa” như bao người khác. Mà cũng hoàn toàn tin tưởng vào những tài liệu đã có, như thể một anh học trò học vẹt, ăn theo nói leo” vậy thôi. Cái ấy cũng thường tình.

Thứ Hai, 30 tháng 10, 2023

NGƯỜI TÌNH (L'AMANT) SA ĐÉC… - Nguyễn Gia Việt


Cảnh trong phim người tình

Năm 1992 khi chiếu bộ phim “Người tình” (L'Amant) của đạo diễn Jean-Jacques Annaud ở Việt Nam thiệt tình làm nhiều người Miền Nam choáng váng vì tình cảm sau những năm bao cấp vùi dập đã bị đánh thức.
Phim có hai nhân vật chánh, một cô gái trẻ người Pháp mặc cái áo đầm cũ và một “Người đàn ông Hoa kiều”.
Người đàn ông gốc Hoa đó đang từ Sa Đéc về Sài Gòn để thâu tiền nhà cho mướn, đang chung chuyến bắc Mỹ Thuận với cô gái và tiếng sét ái tình đã nổ ra.
Phim có nhân vật nam chánh là người Hoa ở Sa Đéc, vai do một diễn viên Hồng Kông đóng luôn và lấy nước mắt người Miền Nam suốt mấy chục năm ròng

Thứ Ba, 24 tháng 10, 2023

THƠ ĐƯỜNG SÁU CHỮ - Biên khảo của Đỗ Chiêu Đức

 

LỤC NGÔN THI, thơ 6 chữ, cũng là một thể loại thi ca từ thời cổ đại của Trung Hoa. Mỗi câu thơ đều có 6 chữ, toàn bài thường là 4 câu trở lên, tuy không được lưu hành rộng rãi như thơ Ngũ ngôn (5 chữ) và thất ngôn (7 chữ), nhưng cũng là một thể thơ "Lục Ngôn" có nét độc đáo riêng, như bài "Điền Viên Lạc 田園樂" của Thi Phật Vương Duy đời Đường sau đây:

                
桃紅複含宿雨,   Đào hồng phục hàm túc vũ,               
柳綠更帶朝烟。   Liễu lục cánh đái triêu yên.               
花落家僮未掃,   Hoa lạc gia đồng vị tảo,                
鳥啼山客猶眠。   Điểu đề sơn khách do miên!
  
Có nghĩa:
                   
Hoa đào hồng vì mưa tối,                   
Sương sớm đưa cành liễu bay.                  
Hoa rụng gia đồng chưa quét,                   
Chim ca khách núi còn say

ĐỌC “CÁNH CÒ QUA SÔNG” THƠ TRẦN MAI NGÂN - Châu Thạch


CÁNH CÒ QUA SÔNG
 
Chiều nay mênh mông mênh mông
Cánh Cò trắng bay qua sông qua sông
Nước lũ tràn về ngập đồng
Cánh Cò bay trong bão giông một mình…
 
Đôi cánh chao nghiêng tội tình
Chở lao đao nỗi buồn in bóng nước
Thân Cò lặn lội sau trước
Thương sáng chiều trăm vết xước đường bay…
 
À ơi… đôi cánh chẳng may
À ơi… chập chùng đường dài quạnh quẽ
Cánh Cò về - con chờ mẹ
Đường chông gai mẹ mạnh mẽ vượt qua…
 
 
Chiều nay mênh mông mênh mông
Cánh Cò trắng bay qua sông qua sông…

                                          Trần Mai Ngân

Chủ Nhật, 22 tháng 10, 2023

VIỄN DU TRÊN CHUYẾN TÀU MỘNG HUYỄN – Phan Quỳ




VIỄN DU TRÊN CHUYẾN TÀU MỘNG HUYỄN

Sân ga xa dần và chỉ còn lại một mình nàng trên chuyến tàu tình ái.
Đêm không trăng và ngày chẳng có hoa.
Tiếng còi lan lan trên những tàng cây, phiến lá.
Một cuộc viễn du về nơi xứ lạ, đưa người đi, đưa tình xa khuất, về những nơi mệt lả thân đau.
Không ai trân trọng mời, chỉ là tự mình làm một cuộc khởi đầu và chia ly.
Nàng vuốt nhẹ những sợi tóc loà xoà trên trán, vầng trán đã hằn sâu những nếp suy tư.
Gió qua từng ô cửa sổ, lành lạnh sương đêm. Nàng thích cảm giác lành lạnh vốn đã quen. Gió mơn man trên khuôn mặt dần mất đi đường nét bởi thời gian.
Nàng nghe mình thở dài, tiếng thở dài cũng quen như cuộc đời vốn vậy với nàng.
 Dường như có tiếng người vẳng bên tai. Không sao em, có hề gì bước thời gian, nhan sắc hay phai tàn chỉ là phù du mộng ảo. Mọi thứ khổ đau hay hạnh phúc rồi cũng qua, chỉ còn mình là ở lại.
Nàng quay sang, thảng thốt. Nhưng không ai.
Im lặng đêm, chỉ có tiếng tàu xình xịch lăn bánh.
Nàng thích đêm, yên ắng, nghĩ suy.
Nàng đã trải qua quá nhiều những điều phi lý mà nàng không hay. Nụ cười rồi hết, nước mắt đã khô và những bâng quơ trần thế.
 Để qua.
Đôi khi nhiều điều mình không hiểu biết hết hoá ra lại làm mình bớt khổ đau hơn. Nàng nghe đêm thầm thì.
Một sợi tóc rơi xuống vai, và một sợi nữa nơi kẽ tay, nhìn đã phai màu. Hết rồi một làn nâu sáng tươi mềm mại nhiều người thích.
Tóc thưa dần như đời thưa vắng những cơn mơ.
Hình như tàu dừng lại. Vẫn đêm.
Có ai đó đứng tần ngần trông lên.  Vắng hoe.
Không người xuống.
Ai đó đã không về.
Con tàu lại trôi đi, dập dềnh như trên sóng.
Đầu nàng va nhẹ vào thành ghế.
Trời dần sáng.
Là một giấc mơ.
 
                                                                                      Phan Quỳ

THANH ĐIỆU TRONG TIẾNG VIỆT GHI BẰNG CHỮ CÁI LA TINH VÀ TRONG ÂM HÁN VIỆT – La Thụy

 

Thanh điệu là sự nâng cao hoặc hạ thấp giọng nói trong một âm tiết.

Âm tiếng Hán hiện đại (tiếng Hán phổ thông, dựa trên phương ngữ Bắc Kinh) chỉ có 4 thanh bậc: phù bình (tên thông dụng hiện nay là âm bình), trầm bình (tên thông dụng hiện nay là dương bình), thượng thanh và khứ thanh (không chia bậc).
Nhưng âm Hán-Việt lại quy về bốn thanh điệu và thêm hai bậc của tiếng Hán vì dựa vào phiên thiết của âm tiếng Hán.
Trong âm HánViệt trước đây có bốn thanh: bình , thượng , khứ , nhập ; mỗi thanh có hai bậc là phù  và trầm  (hoặc thanh /trộc ; thượng /hạ )
Như vậy, tổng cộng có 8 thanh bậc: phù bình (浮平), trầm bình (沈平), phù thượng (浮上), trầm thượng (沈上), phù khứ (浮去), trầm khứ (沈去), phù nhập (浮入), trầm nhập (沈入).
*
Từ khi dùng chữ Quốc ngữ làm chữ viết, người Việt có thể diễn tả thanh điệu một tiếng bằng một ký tự nhất định. Tuy vậy, cũng chỉ được 6 thay vì 8, nghĩa là mất 2. Hai thanh phù-khứ, phù-trầm nhập lại thành một, hai thanh trầm-khứ, trầm-nhập cũng nhập lại thành một. Như vậy chỉ còn 2 thay vì 4.
Trong chữ Quốc ngữ, sáu thanh điệu được biểu thị bằng các dấu: sắc (´), hỏi (?), huyền (‘), ngã (~), nặng (.) và không dấu dành cho thanh ngang (phù-bình).
 

THƠ NGÀY 21/10 – Xuân Quỳnh

Nhớ và thật nhớ nhà thơ  Xuân Quỳnh.
Thương ơi một hạt bụi vô tình trên áo.

   


THƠ NGÀY 21-10
 
Những người đàn ông các anh có bao nhiêu điều to lớn
Vượt qua ô cửa cỏn con, văn phòng hẹp hàng ngày
Các anh nghĩ ra tàu ngầm, tên lửa, máy bay
Tới thăm dò những hành tinh mới lạ
Tài sản của các anh là những tinh cầu, là vũ trụ
Các anh biết mỏ dầu, mỏ bạc ở nơi đâu
Chính phục đại dương bằng các con tàu
Đi tới tương lai trên con đường ngắn nhất
Mỗi các anh là một nhà chính khách
Các anh quan tâm đến chuyện mất còn của các quốc gia.
Biết bao điều quan trọng được đề ra
Những hiệp ước xoay vần thế giới
Chúng tôi chỉ là những người đàn bà bình thường không tên tuổi
Quen việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày
Càng không có hạt nhân nguyên tử
Chúng tôi chỉ có chậu có nồi có lửa
Có tình yêu và có lời ru
Những con cò con vạc từ xưa
Vẫn lặn lội bờ sông bắt tép
Cuộc sống vẫn ngàn đời nối tiếp
Như trăng lên, như hoa nở mỗi ngày...
 
Nếu ví dụ không có chúng tôi đây
Liệu cuộc sống có còn là cuộc sống
Ai sẽ mang lại cho các anh vui buồn hạnh phúc
Mở lòng đón các anh sau thất bại nhọc nhằn
Thử nghĩ xem thế giới chỉ đàn ông
Các anh sẽ không còn biết yêu biết ghét
Các anh không đánh nhau nhưng cũng chẳng làm nên gì hết
Thế giới sẽ già nua và sẽ lụi tàn
Ai sẽ là người sinh ra những đứa con
Để tiếp tục giống nòi và dạy chúng biết yêu, biết hát...
 
Buổi sớm mai ướm bước chân mình lên vết chân trên cát
Bà mẹ đã cho ra đời những Phù Đổng Thiên Vương
Dẫu là nguyên thủ quốc gia hay là những anh hùng
Là bác học... hay là ai đi nữa
Vẫn là con của một người phụ nữ
Một người đàn bà bình thường, không ai biết tuổi tên
 
Anh thân yêu, người vĩ đại của em
Anh là mặt trời, em chỉ là hạt muối
Một chút mặn giữa đại dương vời vợi,
Loài rong rêu ai biết tới bao giờ
Em chỉ là ngọn cỏ dưới chân qua
Là hạt bụi vô tình trên áo
Nhưng nếu sáng nay em chẳng đong được gạo
Chắc chắn buổi chiều anh không có cơm ăn.
 
Vài đoạn thơ vui nhân dịp ngày Xuân
Đùa một chút xin các anh đừng giận
Thú thực là chúng tôi cũng không sống được
Nếu không có các anh, thế giới chỉ đàn bà.
 
                                                Xuân Quỳnh
 

CẢM XÚC MÙA THU – Thơ Quang Tuyết

 
   


CẢM XÚC MÙA THU
 
Trời chợt mưa chợt nắng
Người đang vui lại buồn
Gió lay cành cuốn lá
Bỗng rừng cây lặng im
 
Em cuộn mình trong kén
Nằm nghe đời bao dung
Nhớ hay thương dâng cuộn
Ngược dòng hay mông lung
 
Rừng xanh rơi lá vàng
Thoáng thanh âm tiếng đàn
Chập chờn mơ về thuở
Tay rời tay ngỡ ngàng
 
Màu thu pha sắc nhớ
Tình thu sao chênh vênh
Nép vào vòng phận số
Nhớ khung trời mây xanh
 
                   Quang Tuyết

Thứ Bảy, 21 tháng 10, 2023

ĐẠI VIỆT DƯỚI THỜI LÊ THÁNH TÔNG - Hồ Bạch Thảo

 

Tháng 3 năm Hồng Đức thứ 3 [8/4-7/5/1472] (Minh Thành Hóa thứ 8), cho các thư lại đỗ thi Hương, được thực thụ chức quan. Mở kỳ thi Hội, lấy đậu 26 người; qui định đề tài trong 4 kỳ thi:
 
“Tháng 3, hạ lệnh rằng, lại viên các nha môn nếu thi đỗ khoa thi hương thì được bổ lên chính quan…
 
 Thi hội chọn sĩ nhân trong nước. Lấy đỗ bọn Lê Tuấn Ngạn 26 người. Phép thi:
 
 Kỳ thứ nhất ra 8 đề về Tứ Thư [Luận Ngữ, Mạnh Tử, Đại Học, Trung Dung], người thi tự chọn lấy 4 đề, làm 4 bài văn, Luận Ngữ 4 đề, Mạnh Tử 4 đề. Ngũ Kinh [Thi, Thư, Lễ, Dịch, Xuân Thu]: mỗi kinh 3 đề, người thi tự chọn 1 đề mà làm. Duy kinh Xuân Thu thì 2 đế gộp làm 1 mà làm.
 
 Kỳ thứ hai thi chế, chiếu, biểu; mổi loại 3 đề.
 
 Kỳ thứ ba, thơ, phú, mỗi loại 2 đề; phú dùng thể Lý Bạch.
 
 Kỳ thứ tư, 1 bài văn sách, hỏi về chỗ dị đồng trong nghĩa lý của kinh truyện, điều hay dở trong chính sự của các đời.” Toàn Thư, Bản Kỷ, quyển 12, trang 72a.
 

Thứ Năm, 19 tháng 10, 2023

TIẾT TRÙNG CỬU - Phiếm Luận của Đỗ Chiêu Đức

 
                                                       Lễ ÔNG BÀ ngày xưa
        
Sau Tết Trung Thu là Tết Trùng Cửu, chữ Tết do chữ Tiết đọc trại ra mà thành. TIẾT  là Thời Tiết 時節 chỉ Khí hậu có liên quan đến mùa màng. TIẾT cũng có nghĩa là ngày Lễ Tết trong năm. Một năm có mấy cái Tết lớn. Nguyên Đán là cái Tết lớn nhất mở đầu cho một năm nằm trong tháng Giêng, Thanh Minh là Tết nằm trong tháng 3, Đoan Ngọ là Tết của tháng 5, Tháng 8 thì có Tết Trung Thu và Tháng 9 thì ta có Tết Trùng Cửu.

ĐỌC “VÀO TRẠI PHUNG QUY HÒA LÀM THƠ GỬI HÀN MẠC TỬ” THƠ PHƯƠNG TẤN - Châu Thạch


  
 
VÀO TRẠI PHUNG QUY HÒA
LÀM THƠ GỬI HÀN MẠC TỬ
 
Ta cười cợt với yêu ma xương cốt
Thoáng trong mây rờn rợn bát trăng sầu
Đất sẽ ướt tình ta như chuột lột
Trời cũng buồn như lớp lớp mộ bia.
 
Ta nhảy nhót với bóng ta vã xuống
Một đời vui đem gói lại cho người
Một đời buồn gửi lại ở bên ta
Trong khuya khoắt nụ tầm đông chợt nở.
 
Ta sẽ sớt hồn ta cho cây cỏ
Cây sẽ xanh và cỏ hết bạc lòng
Ta sẽ thả hồn ta cho trời đât
Trời ra hoa và đất hết vô tâm
 
Ta vui quá ôi chao ta vui quá
Dịch Thủy buồn đâu vì lỗi Kinh Kha
Trong tiếng kêu có chút gì là lạ
Sao dưng không thinh lặng đến vô thường.
 
Nơi quạnh vắng cõi lòng ta thăm thẳm
Ấy bao dung lồng lộng gửi cho người
Trong chiu chắt tình ta phơi phới lắm
Ngó xuống đời bạc phếch tuổi hai mươi.
              
                                         Phương Tấn             
                                     (Quy Nhơn 1973)

ĐỌC “VÀO TRẠI PHUNG QUY HÒA LÀM THƠ GỬI HÀN MẠC TỬ” THƠ PHƯƠNG TẤN
                                                              Châu Thạch
 
Thơ Phương Tấn có nhiều bài đọc thấy hay và dễ hiểu. Thơ Phương Tấn cũng có nhiều bài đọc khó hiểu, khó hiểu mà vẫn biết hay, như nhìn một bức tranh trừu tượng với nét vẽ ẩn dụ nhiều ý tưởng. Những ý tưởng ấy, mơ hồ trong sâu xa ta cảm nhận được sự “Trong sáng vô biên và quyến luyến” của nó . Tôi không đủ trình độ để xác nhận những bài thơ như thế có phải là thơ siêu thực hay không, nhưng thật sự đọc những bài thơ ấy ta cảm nhận được hư và thực lẩn lộn trong nhau như một giấc mơ đem đến cho ta những cảm xúc phiêu bồng, tưởng mình được nhẹ như chỉ có linh hồn bay trong cõi thơ hư hư, thực thực!

Thứ Tư, 18 tháng 10, 2023

MƯA THÁNG MƯỜI – Thơ Trần Mai Ngân

 
  


MƯA THÁNG MƯỜI
 
Cuối tháng Mười
Mưa thao thức cùng đêm
Tiếng cơ hồ rất nhẹ
Đọng lại trên kẽ lá
Ướt mềm nụ hoa khát…
 
Cuối tháng Mười
Mưa vô tình gợi nhớ
Hương tóc ủ tình nồng
Với tay tìm bóng hình
Một mình đêm - một mình!
 
Cuối tháng Mười mưa thêm
Dày đặc đen - đôi mắt
Mở - mở… mở thật to
Tìm hôm qua - đâu rồi!
 
Cuối tháng Mười
Mưa cố nhạt, cố nhoà
Thao thức ngoài cửa sổ
Cuối cùng cũng bỏ lại
Giọt - trên dây kẽm gai!
 
            Trần Mai Ngân
              17-10-2023

Chủ Nhật, 15 tháng 10, 2023

CHUYẾN TÀU VIỄN DU - Tùy bút của Phan Quỳ

 
Nhà thơ Phan Quỳ

Sân ga xa dần và chỉ còn lại một mình nàng trên chuyến tàu tình ái.
Đêm không trăng và ngày chẳng có hoa.
Tiếng còi lan lan trên những tàng cây, phiến lá.
Một cuộc viễn du về nơi xứ lạ, đưa người đi, đưa tình xa khuất.
Không ai trân trọng mời, chỉ là tự mình làm một cuộc khởi đầu và chia ly.
Nàng vuốt nhẹ những sợi tóc loà xoà trên trán, vầng trán đã hằn sâu những nếp suy tư.
Gió qua từng ô cửa sổ, lành lạnh sương đêm. Nàng thích cảm giác lành lạnh vốn đã quen. Gió mơn man trên khuôn mặt dần mất đi đường nét bởi thời gian.
Nàng nghe mình thở dài, tiếng thở dài cũng quen như cuộc đời vốn vậy với nàng.
 Dường như có tiếng người vẳng bên tai, Không sao em, có hề gì bước thời gian, nhan sắc hay phai tàn chỉ là phù du mộng ảo. Mọi thứ khổ đau hay hạnh phúc rồi cũng qua, chỉ còn mình là ở lại.
Nàng quay sang, thảng thốt. Nhưng không ai.
Im lặng đêm, chỉ có tiếng tàu xình xịch lăn bánh.
Nàng thích đêm, yên ắng, nghĩ suy.
Nàng đã trải qua quá nhiều những điều phi lý mà nàng không hay. Nụ cười rồi hết, nước mắt đã khô và những bâng quơ trần thế.
 Để qua.
Đôi khi nhiều điều mình không hiểu biết hết hoá ra lại làm mình bớt khổ đau hơn. Nàng nghe đêm thầm thì.
Một sợi tóc rơi xuống vai, và một sợi nữa nơi kẽ tay, nhìn đã phai màu. Hết rồi một làn nâu sáng tươi mềm mại nhiều người thích.
Tóc thưa dần như đời thưa vắng những cơn mơ.
Hình như tàu dừng lại. Vẫn đêm.
Có ai đó đứng tần ngần trông lên.  Vắng hoe.
Không người xuống.
Ai đó đã không về.
Con tàu lại trôi đi, dập dềnh như trên sóng.
Đầu nàng va nhẹ vào thành ghế.
Trời dần sáng.
Là một giấc mơ.
 
                                                                                         Phan Quỳ

ĐỌC “LUNG LINH TÌNH ĐẦU” TẬP THƠ PHƯƠNG TẤN - Châu Thạch

 
Nhà thơ Phương Tấn
 
Nhà thơ Phương Tấn là một chân dung văn học sống và viết đều đẹp. Thiết nghĩ không cần giới thiệu ông nhiều ở đây để bài viết thêm dài. Bởi vì giới yêu mến thi ca không mấy ai không biết Phương Tấn, và ai không biêt Phương Tấn là một điều thiếu sót, nên tự tìm hiểu về nhà thơ để giàu thêm kiến thức.
 

BÊN HỒ TRĂNG CŨ, DƯỚI ÁNH TRĂNG THU, KHÚC TRẦM THU – Thơ Tịnh Bình


   
            Nhà thơ Tịnh Bình

 
BÊN HỒ TRĂNG CŨ...
 
Em đang nghe gì không?
Một mầm hoa diễm tuyệt
Kịp phôi thai tượng hình
Mơ hồ trong nước biếc
 
Em đang nghe gì không?
Búp thanh tân rẽ nước
Tiếng giọt sương khẽ cười
Lắc lay cành lá mượt
 
Em đang nghe gì không?
Trong hơi mai lành lạnh
Có lẽ bông hoa kia
Đang dần bung từng cánh
 
Em có nghe gì không?
Vô tình trong gió sớm
Vừa rụng chớm làn hương
Đóa từ bi huyền nhiệm
 
Em nghe... Nghe gì không?
Vô thanh hoa tàn nở
Hoa trước cùng hoa sau
Như nhiên hồ trăng cũ...
 
 
DƯỚI ÁNH TRĂNG THU
 
Về thôi... đã mỏi chân đời
Sau cơn mưa tạnh lại ngời trăng thu
Sớm chiều chuông mõ công phu
Lời kinh tiếng kệ hiền nhu cõi lòng
 
Trăng cười một nụ thong dong
Bận chi tròn khuyết thu đông bốn mùa
Đường trần lối gió êm khua
Buồn vui thương ghét hơn thua mặc người
 
Về thôi... tàn cuộc rong chơi
Hồn nhiên quảy gánh túi đời mây bay
Trà thiền chưa uống đã say
Sen thơm một đóa khép ngày an yên
 
Dặn lòng muôn sự tùy duyên
Hồ tâm lặng sóng não phiền sân si
Trăng thu tỏa ánh nhu mì
Ngỡ mình hóa trẻ anh nhi rước đèn...

SAO TÌNH HƯ VÔ, CHIỀU THU XƯA – Thơ Nguyên Lạc


   \
                 Nhà thơ Nguyên Lạc


SAO TÌNH HƯ VÔ?
 
Nhớ không đêm ấy gió lùa?
Áo em hở vạt cho vừa nụ hôn
Và rồi từ đó trăm năm
Trong ta ngất mộng trăng rằm ngực em
 
Liêu trai mơ dáng em nằm
Đêm xanh huyễn mộng ôm nhầm hư không!
Vuột tay thân quế môi trầm
Còn gì đâu nữa mà mong túy quỳnh?
 
Moi tim xem thử riêng mình
Vẫn màu máu đỏ sao tình hư vô?
Đêm say huyễn mộng giấc hồ
Nguyệt rằm vẫn rạng bến bờ tử sinh
 
Thiên hương vẫn mãi bóng hình
Áo ai hở vạt dâng tình đêm nao
Ngực thơm môi ngọt hồng đào
Nghe như ngăn nhớ vỡ trào mùi hương
 
Thôi em lạc mất thiên đường
Nghìn xa cố quận miên trường mộng đau!

Thứ Năm, 12 tháng 10, 2023

THA THỨ - Thơ Trần Mai Ngân


      
                                     Nhà thơ Trần Mai Ngân

 

THA THỨ
 
Mười yêu, mười thương, trăm nhung nghìn nhớ
Anh nợ em...
Thật thà hết lòng đàn bà trao gửi
Anh nợ em...
Dòng sông lặng im chở lời dối gian chiều nay ra biển
Em tha thứ...
Trăng hoa đong đưa loài bướm ong tìm đường lạ quên về
Em tha thứ...
Nhưng ...
Trái tim người đàn bà đã chết
Không cách gì quay lại của ngày xưa...
 
Trần Mai Ngân

MỘT NÉT CHỮ, MỘT ĐỜI NGƯỜI... - Trương Lang Vương

 

“Tại sao ông không viết đơn xin vào hội?”
- Tôi thẳng quen rồi, không thể nói dối được, càng không thể viết dối.
Đó là câu nói mà dăm năm trước ông ta đã dõng dạc nói to trước khi ngẩng mặt để kiêu hãnh bước ra khỏi cái diễn phòng sặc màu đỏ rực, để rồi giờ đây thì ông ta rụt rè nhút nhát khi bước vào cái tiệm vàng duy nhất trong chợ trấn, như nhà quê lần đầu lên tỉnh, như con sâu đất lặn hụp giữa bầy gà, như một nhà văn không còn cách nào khác nữa để tự nuôi lấy văn mình nơi hạ giới.

Thứ Sáu, 6 tháng 10, 2023

LĂNG MỘ VỢ VUA TỰ ĐỨC ĐƯỢC XÂY DỰNG MỚI SAU KHI BỊ SAN ỦI

Mời quý anh chị và các bạn đọc bài báo dưới đây. Tôi không ngờ vua Tự Đức có nhiều vợ đến thế như ghi trong bài viết (103 người).  Tuy lắm vợ như vậy nhưng vua Tự Đức không ai là con ruột. Ông nhận ba người cháu ruột làm con nuôi là Ưng Chân, Ưng Đường và Ưng Đăng. Khi Tự Đức qua đời, Ưng Chân được lên làm vua, lấy hiệu là vua Dục Đức. Lý do vua Tự Đức không có con nối dõi có lẽ là vì lúc nhỏ vua mắc bệnh đậu mùa. Bệnh này ngoài việc gây sẹo trên mặt và cơ thể người bệnh còn có thể gây vô sinh ở nam giới và sẩy thai hoặc thai chết non (stillbirth) ở nữ giới. 
 
                                             An Vui,1 tháng 10, 2023,  Sài Gòn Nhỏ
 
Khu lăng mộ của bà Tài nhân họ Lê (thuộc cấp bậc Cửu giai phi của vua Tự Đức) đã được xây mới ở vị trí cũ – Ảnh: Lao Động
 
Lăng mộ bà Tài nhân (cấp bậc Cửu giai phi) họ Lê, một trong nhiều bà vợ của vua Tự Đức, đã được xây mới hoàn toàn sau khi bị đơn vị thi công dự án bãi đậu xe du lịch ở Huế san ủi hồi sáu năm trước.
 

MONG MANH – Thơ Lê Kim Thượng


   
                     Nhà thơ Lê Kim Thượng

            
Mong Manh 1 – 2
 
1.
Yêu nhau biết mấy cho vừa
Yêu nhau nhiều thế… vẫn chưa bằng lòng
Những ngày mưa gió, bão giông
Vẫn chờ, vẫn đợi, vẫn mong… gặp Mình
Ngày lặng thinh, tháng lặng thinh
Lá reo xào xạc, ru tình đong đưa
Giờ trời hửng nắng, dịu mưa
Đường quê xa lắm… Em chưa muốn về?…
Cho nhau câu ước, câu thề
Cho nhau ngày ấy bộn bề câu thơ
Mắt nhìn trong mắt ngu ngơ
Ôm em là cả non tơ ngọt tình
Yêu em vóc dáng xinh xinh
Áo Bà Ba xẻ… ôm mình thanh cao
Đếm đong nỗi nhớ bằng sao
Nhớ em câu hát ngọt ngào tình ca
Ngày qua, rồi lại ngày qua
Nhớ em thỏ thẻ: “Anh à… Anh ơi…”
Vay thương, trả nhớ rối bời
Nợ nhau, nợ cả một thời… “Xứ Quê”…
 
2.
Mong manh… là những câu thề
Mong manh là những lối về… mình anh
Một lần thôi, níu mong manh
Để rồi, anh nhận ra anh… một mình
Còn đâu lời hứa đinh ninh
Tình ta đã tạc bóng hình Vọng Phu
Quanh tôi trời đổ mây mù
Hình như tình lỡ… mùa Thu héo già…
Thì em cứ với người ta
Mặc tôi cứ thế, bôn ba với đời
“Đừng về… Người ở… Người ơi…”
Rưng rưng câu hát, thay lời…biệt ca…
Ước gì… hai đứa chia xa
Bóng hình em sẽ nhạt nhòa phai phôi
Ước gì… quên thuở chung đôi?
Vẫn không quên được một thời “Em – Tôi…”
Vẫn là “Anh của Em…” thôi
Dù cho xa cách, ngược xuôi… vẫn là
Một xa… tình cũng đã xa
Gặp nhau chi nữa mà xa… hai lần?…
 
Nha Trang, tháng 10. 2023
Lê Kim Thượng