CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI NHÂM DẦN 2022 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 31 tháng 8, 2020

THÊM MỘT TƯ LIỆU CHO CUỘC HÀNH TRÌNH ĐI TÌM LĂNG MỘ VUA QUANG TRUNG - Hoàng Hương Trang


                              
                                         Tác giả Hoàng Hương Trang


Từ trước đã có nhiều nhà nghiên cứu sử học đưa ra nhiều giả thuyết về nơi chôn cất vị anh hùng vĩ đại Nguyễn Huệ Quang Trung, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm ra được cụ thể nơi nào là lăng tẩm của Người. Vừa rồi, nhân đọc một số tư liệu văn học xứ Thanh, tôi tình cờ bắt gặp một bài thơ lạ từ trước đến nay ít người đọc đến, chưa ai lưu tâm đến bài thơ này, nhưng lại là một bài thơ đặc biệt có nhắc đến nơi chôn cất vua Quang Trung. Tác giả bài thơ đã từng thấy linh cữu vị anh hùng áo vải cờ đào này một cách cụ thể, suy ra là chính tác giả đã từng tham dự trong đám tang này nên mới có bài thơ như thế.

LỜI RU MẸ, CHUYẾN ĐÒ CHIỀU THU - Thơ Nguyên Lạc



    


LỜI RU MẸ

"Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh chầy thức đủ vừa năm"
                          (Hát ru Nam bộ)

À ơi mẹ hỡi mùa thu
Mùa thu năm đó biệt mù con đi
Đem theo tàn mộng xuân thì
Bao năm chờ đợi... còn gì nữa đâu?!

Ngày về trông trước nhìn sau
Tìm đâu bóng mẹ? ... "Trên đầu mây bay"
Bao năm "cải tạo" đủ dài
Đủ cho mắt mẹ khóc ai hóa mù!

À ơi con hỡi mùa thu
Những lời ru mẹ nghìn thu vẫn còn
Bao năm mẹ đã ru con
Giờ con ru lại... lời buồn mẹ ru

À ơi con hỡi mùa thu
À ơi mẹ hỡi... Tìm đâu bóng hình?!

Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2020

VU LAN, MẸ LÀ HƯƠNG TRẦM - Trần Mai Ngân




Mẹ là nén nhang trầm vừa tỏa hương vừa rụi tàn !

*** Khi mang con...
Mẹ ve vuốt, vỗ về con hãy ngoan nào, hãy để nỗi buồn mẹ nguôi dịu, để mẹ quên đi mà chỉ nghĩ đến con. Một hình hài trọn vẹn đang lớn dần theo mẹ từng ngà... từng ngày!

*** Khi con ra đời...
Mẹ đón con với nụ cười và cả giọt nước mắt khi nghe tiếng con khóc khỏe mạnh vang lớn nhất phòng sanh. Mẹ mỉm cười cảm ơn cuộc đời.

Năm tháng trôi qua từ con ấu thơ đến trưởng thành mẹ chỉ biết sống vui, buồn và thở theo con. Mẹ đã không nghĩ và nhớ đến mình là ai nữa, chẳng cần chi vui buồn... Mọi thứ trên đời như không có gì quan trọng với mẹ hơn là con. Con đã là tất cả.
Rồi con vu qui, rồi con trai sẽ lấy vợ. Con ra đời làm việc.
Mẹ hạnh phúc vì nhiệm vụ đã hoàn thành. Con của mẹ đã nên người, một người rất đàng hoàng tử tế !

*** Góc của Mẹ
Bây giờ thì mẹ sẽ thu về bóng mình, thu về góc của mẹ.
Làm sao khỏi đến lúc mẹ chậm chạp nhớ, chậm chạp đi đứng , chậm chạp trả lời... Ôi... lúc ấy có lẽ mẹ cần con thương yêu biết chừng nào.
Con hãy kiên nhẫn đợi mẹ nhớ, đợi mẹ một chút thôi con nhé ! Để mẹ từ từ nhớ... như thuở nhỏ mẹ đợi con cố nhớ tên gọi một đồ vật mà mẹ mới vừa dạy con. Hoặc có lúc mẹ sẽ ngớ ngẫn hỏi mãi một điều nhiều lần... xin con hãy đừng giận dỗi mà hãy nhớ lại ngày xưa mẹ đã dịu dàng trả lời mươi lần hơn chỉ một câu hỏi của con. Và còn nhiều nhiều điều nữa con ạ, kể sao cho hết...

Tà huy nhuộm vàng cuối Thu. Rồi cũng đến lúc mẹ nói lời chia tay con. Bao nhiêu năm tháng mẹ con mình có nhau con nhỉ... Con có nhớ và đã có nhìn kỹ gương mặt của mẹ, màu mắt của mẹ, môi cười tươi hay héo hắt của mẹ... như mẹ đã thuộc từng đường nét trên người của con...
Hãy ngắm nhìn kỹ con nhé, khi còn có thể và hãy nói lời yêu thương nhất khi còn có thể... Chắc chắn rồi tất cả sẽ mất đi , vĩnh viễn không còn quay lại cùng con lần nào nữa. Là một ngày mẹ phải buông tay con ra và bỏ con đi mãi dù lòng mẹ không nguôi yêu thương, không muốn xa lìa...

Vu Lan đến mọi người chúc tụng nhau về MẸ.
Mẹ thì lại muốn chúc con của mẹ luôn khỏe mạnh, an lành và hạnh phúc trong cuộc đời này.
Còn mẹ, riêng mẹ... mẹ chỉ xin mãi là nén nhang trầm vừa tỏa hương vừa rụi tàn theo năm tháng đã dành hết cho con.

                                                                                   Trần Mai Ngân

CHÂN NÚI TÀ CÚ - Phan Chính



Tại phường Tân Thiện, thị xã La Gi (Bình Thuận) có ngôi chùa Pháp Bửu Đường (còn có tên Linh sơn Pháp bửu tự) trước năm 1959 là phần đất của Sư bà Thích nữ Bổn Đại, cũng là đệ tử của đại sư Thích Vĩnh Thọ thuộc dòng Lâm Tế thứ 40, đã cúng hiến để xây chùa. Vì vậy Linh sơn Trường thọ tự, tức chùa núi Tà Cú và chùa Pháp Bửu đường cùng tổ nghiệp, có mối nhân duyên rất lớn với người dân La Gi theo tín ngưỡng Phật giáo từ xưa.

BA TRĂM NĂM NỮA, BÃO HỒN TÔI CUỒN CUỘN BẾN SÔNG NGƯỜI, BẤT LỰC, BAY VỀ ĐÂY NHÉ CHIM ƠI - Thơ Lê Văn Trung


           
                        Nhà thơ Lê Văn Trung



BA TRĂM NĂM NỮA
“Bất tri tam bách dư niên hậu”
                             Nguyễn Du

ba trăm năm nữa quay về
cố hương lân lý bạn bè còn ai
ba trăm năm sẽ đầu thai
suối xưa rừng cũ sương mai gió chiều
làm con chim đứng quạnh hiu
bên mồ thiên cổ tiếng kêu đoạn trường

ba trăm năm còn một phương trời?
hay là lạc giữa vô thường phù du”
hay là lạc giữa thiên thu
cuối vòng sinh diệt tìm đâu cõi người?

trăm năm tàn cuộc đầy vơi
tàn cơn huyễn mộng cạn đời tài hoa
ráng chiều nhạt cuối trời xa
ba trăm năm gởi sầu qua vạn trùng

thuyền ai đậu bến vô cùng
mái chèo khua nhẹ nỗi buồn Tố Như
ba trăm năm nữa – bây giờ
giọt đàn vỡ xuống đôi bờ có – không.

Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2020

HƯƠNG ĐỜI - Thơ Lê Phước Sinh


    


HƯƠNG ĐỜI

1.
Mai nở hoa trái mùa
vẫn khoe tròn đủ cánh
lóng lánh đôi mắt xưa
môi tìm môi đỏng đảnh...

2.
nghe em nhắn tin đến
trái tim lại chộn rộn
ê, nằm yên ở đó
đừng bất tuân thượng lệnh...

             Lê Phước Sinh 
        An Sương, 28.8.2020

MƠ MÙA XA LẮC, LỆCH PHÍM ! - Phạm Thoa, Lương Bút


    



XƯỚNG


MƠ MÙA XA LẮC
(Xa luân nhị bộ, Lưu thủy đối)

Rồi đến bao giờ ta có nhau
Trăng khua vườn mộng lá lay sầu
Ai khơi trầm tích đùn lên mắt
Cho mảnh trăng hờn lặn biển sâu
Tình đã hoài thai chưa hóa kiếp
Nên đành ốm nghén vạn ngày sau
Ta nâng niu miết mùa xa lắc
Dù ải nhân gian có chuyển màu…

Dù ải nhân gian có chuyển màu
Cạn dòng lệ đá chạnh ngàn sau
Cho hồn thơ ấm tràn xuân mộng
Và gió heo may ấm vực sâu
Không lẽ đêm về khuya khoắt đợi
Chờ ngày mai thức giũ cơn sầu
Lá thu mình lại chơ vơ để…
Gói cả ngàn sao rọi bóng nhau

Thoa Phạm
(27/8/2020)

BIỂN ĐÊM, TRĂM NĂM VẪN MÙI HƯƠNG - Thơ Nguyên Lạc


    


BIỂN ĐÊM

Biệt ly từ cuộc bể dâu
Mất nhau từ thưở ba đào quê hương
Người về tìm lại mùi hương
Người về tìm lại thân thương đã rồi...

Biết rằng sương khói mà thôi
Thịt da trên cát hằn tôi nỗi sầu
Biển chiều trời vội trốn mau
Cô đơn lặng nhớ tình đau một thời

Biển xưa bãi cũ tôi ngồi
Hồn nghe sóng vỗ đôi mươi tình nào
Tay ôm thân ngất quyện nhau
Môi thơm ngực ngải cho nhau lần đầu

Đêm nay biển vắng người đâu?
Vầng trăng khuyết tật trên đầu đưa tang
Rì rào lớp sóng kêu than
Gió ngàn thông réo gọi oan khiên về

Cát luồn tuôn sợi tay mơ
Tình luồn ngăn nhớ hương mê thân nào
Thịt da nhung mượt đêm nao
Hằn trong ký ức biết làm sao đây?

Biển ơi có biết tình tôi?
Sóng ơi sao xóa dấu người tôi yêu?
Bãi xưa còn lại gì đâu?
Về chi nghe tiếng khóc gào sóng đau?

Vời kia một bóng trăng sầu
Nghìn trùng xa cách biết đâu dõi tìm?

MONG NHỚ NGƯỜI - Thơ Phan Quỳ


         
                          Tác giả Phan Quỳ


MONG NHỚ NGƯỜI

Ta mong người, Quỳnh Như mong Phạm Thái,
Nỗi mong chờ bàng bạc bến My Lăng.
Đêm thẳm sâu tiếng thời gian khắc khoải
Ước mơ đầy, ngày kết hội hoa đăng.

Ta nhớ người, Chúc Nữ nhớ Ngưu Lang,
Cầu Ô Thước vắt qua trời sương khói
Lòng ta buồn như mưa ngâu tháng bảy
Rót xuống đời từng giọt nhớ mênh mang.

Ta nhớ người như mưa nguồn nhớ biển
Vượt thác ghềnh, sông suối với bình nguyên
Mưa đi qua tắm gội những ưu phiền
Ngày gặp gỡ hoan ca niềm hạnh nguyện.

Ta nhớ người, Phạm Lãi nhớ Tây Thi
Lòng cô quạnh ta trông vời mắt biếc
Em có hay giữa trời thu diễm tuyệt
Linh hồn ta vời vợi một niềm đau.

Em có hay trời chợt đổ mưa ngâu ???

                                            Phan Quỳ

Thứ Tư, 26 tháng 8, 2020

THƯƠNG TIẾC BẠN THƠ HOÀNG VŨ ĐÔNG SƠN, NGHE HÁT QUAN HỌ Ở VĂN MIẾU, RƯỢU LẠNH, NHỐT NÚI, TIẾNG HÓT CHIM LỒNG... - Thơ Hoàng Hương Trang


    
                      Nhà thơ Hoàng Hương Trang


THƯƠNG TIẾC
BẠN THƠ HOÀNG VŨ ĐÔNG SƠN
(Tạ thế 19/8 Âm lịch 2014)

“Tháng giêng buồn…”(*) tháng tám cũng buồn
Giã từ cõi tạm, về nguồn hư vô
Tiếc thương thu tím lững lờ
Nước non chìm nổi đôi bờ thực hư
Bạn đi ta gửi lời thơ
Quyện trong hương khói ảo mờ bao la
Bạn rời cõi thế ta bà
Nguyện cầu yên ổn nơi xa vĩnh hằng.

Hoàng Hương Trang kính viếng
(*) Tháng giêng buồn đọc lại Lỗ Tấn: Tác phẩm của Hoàng Vũ Đông Sơn


NGHE HÁT QUAN HỌ Ở VĂN MIẾU
(Nhạc sĩ Quỳnh Hợp đã phổ nhạc và được giải thưởng âm nhạc VN 2004 – Hà Nội)

Áo tứ thân vui mùa trẩy hội
Nón thượng quai thao, tóc đuôi gà
Giọng bổng trầm quan họ ngân nga
Sân Văn Miếu, ngỡ Cầu Lim Nội Duệ

Hàng bia tiến sĩ im lặng thế!
Rùa đá khum lưng gánh thời gian
Hồn xưa khoa bảng soi nghiêng bóng
Đâu đó ngựa quan tiếp võng nàng

Cô gái hát câu quan họ lý
Mắt lúng liêng “Người ở đừng về…”
Giải yếm bắc cầu bao thế kỷ
Quan nghè ruỗi ngựa bái vinh quy

Xốn xang chiêng trống như ngày hội
Khăn lượt, áo the, yếm hoa đào
Bia đá mỉm cười, rùa vui bước
Giữa làn giai điệu tự thuở nao…

Cô gái cất cao lời thanh thoát
Phải chăng hồn đá cũng ngẩn ngơ
Hoa cỏ dịu dàng thơm bát ngát
Lời ca, bia đá, thật hay mơ?

(Hà Nội – 1998)

MƯỜI NĂM - Thơ Trần Mai Ngân


    


MƯỜI NĂM

Mười năm tan tác như cơn mộng
Người đã xa người - xa rất xa
Mười năm vườn cũ chim thôi hót
Mây cũng bay qua quá lạnh lùng...

Mười năm nhắc lại sao ngại ngùng
Ta hay người chẳng chuyện riêng chung
Lòng thơ, ý tứ chia ngã rẽ
Nghe tiếng chân tình bước khẽ đi...

Mười năm quay quắt đã còn chi
Môi mắt gượng cười thôi chia ly
Xa xôi diệu vợi xin còn nhớ
Những ngày yêu dấu chẳng phân kỳ...

Mười năm người xa... ta xa nhau
Mưa ngoài trời chiều nay mộng mau
Bong bóng vỡ oà ai dáng ngọc
Ai cùng ta khóc chuyện chiêm bao!

                               Trần Mai Ngân

CHÙM THƠ CHO ĐỒNG MÔN THÂN QUEN - Châu Thạch


    

  
NHIẾP ẢNH GIA

Những bức hình tuyệt đẹp
Người nghệ sĩ tài ba
Ghi lại phố Đông Hà
Trong đêm dài trời tạnh

Chàng nghệ sĩ nhiếp ảnh 
Tên là Nguyễn Mạnh Hùng
Mang máy ảnh đi cùng
Một tâm hồn thánh thiện

Những điều chàng phát hiện
Tiềm ẩn giữa đất trời
Chàng dựng cái tuyệt vời
Lưu cho đời chiêm ngưỡng

Những bức hình không tưởng
Mắt trần thế nhìn ra
Chàng hiển lộ nguy nga
Dâng cho đời vẻ đẹp

Bàn chân không mỏi mệt
Tâm nhìn đời ngân nga
Bạn đồng môn của ta
Nguyễn Mạnh Hùng đáng quý!!!  

                                Châu Thạch    
                         

TỪ NHÀ CHÚ HỎA ĐẾN BẢO TÀNG MỸ THUẬT TP. HCM - Ngã Du Tử


       
                  Tác giả Ngã Du Tử trước Bảo tàng Mỹ thuật TP. HCM


TỪ NHÀ CHÚ HỎA ĐẾN BẢO TÀNG MỸ THUẬT TP. HCM

Cho đến bây giờ ít ai còn nhớ đến ngôi nhà 99 cửa của chú Hỏa (1845-1901) nguyên mẫu của kiến trúc sư người Pháp tên là Rivera bắt đầu thi công vào năm 1929 và được hoàn thành vào năm 1934, do con trai trưởng của Chú Hỏa quản lý. Bản vẽ có đến 100 cửa, thế nhưng vì phạm phải một sai lầm ghê gớm cửa chính ngôi biệt thự ấy còn lớn hơn cửa của quan to nhất Đông Dương lúc bấy giờ là Dinh Tòan quyền (nay là Dinh Thống Nhất), vì vậy nhà cầm quyền cấm mở cửa chính, nên chỉ còn 99 cửa như dân gian Sài Gòn thường gọi “Ngôi nhà 99 cửa”
Và đây cũng là ngôi biệt thự có thang máy đầu tiên tại Sài Gòn lúc bấy giờ.

Thứ Ba, 25 tháng 8, 2020

GÁNH HÀNG RONG - Nhã My cùng quý thi hữu


  
     


GÁNH HÀNG RONG

Oằn vai khuya sớm bán hàng rong
Cất tiếng rao đêm thật não lòng
Cũng bởi thân nghèo nên vất vả
Vì chưng vận khó phải long đong
Đường xa mưa nắng đâu ngần ngại
Mẹ yếu con thơ mãi gánh gồng
Lặng lẽ bao ngày ai có hiểu
Thương tình kiếp sống khổ này không !?!

                                                     Nhã My

HỌA:


GÁNH HÀNG RONG

Khuya sớm gánh hàng đi rểu rong,
Tiếng rao đứt quảng xót xa lòng.
Đầu đường dãi nắng tìm người bán,
Cuối phố dầm mưa kiếm gạo đong.
Vất vả kiếp người đành phải chịu,
Lầm than cam phận gánh cùng gồng.
Cuộc đời vốn dĩ nhiều cay đắng,
Kiếp sống dân nghèo có khổ không !?!

                                  Đỗ Chiêu Đức
                                    22/08/2020

Thứ Hai, 24 tháng 8, 2020

BÀI CUỒNG CA BUỒN BÃ - Thơ Lê Văn Trung


        
                     Nhà thơ Lê Văn Trung
               

BÀI CUỒNG CA BUỒN BÃ
(Tặng Trần Hoài Thư, Phạm Văn Nhàn,
Phạm Cao Hoàng, Phan Xuân Sinh)

Cái muỗi sao mày vo ve mãi
Máu ta đây còn giọt cuối cùng
Cứ giả đui mù cho khỏi thấy
Xương thịt ta thôi cũng cam lòng

Đất nẻ gió khô mùa hạ cháy
Bò trâu gặm đá trọc đồi trơ
Ta nuốt tình em cho quên đói
Dòng lệ khô bầm đôi mắt thơ

Thôi giận ta chi: mơ đại cuộc
Thánh nhân lạc buổi nhiễu nhương này
Rát mặt mài gươm cơn gió thốc
Giáo gươm còn sao cụt chân tay

Thôi giận ta chi chiều đã tận
Chờ nhau dẫu bỏ xác quê người
Sách vở bùng lên nguồn lửa hận
Tro tàn bay mù mịt đất trời

Thôi giận ta chi cơn bão sử
Vận hạn đến hồi chung cuộc đây
Nơi đâu cũng nực mùi xú uế
Hãy cướp luôn đi giọt máu này

Dẫu chẳng cam làm tên thất chí
Đêm dài đối mặt với tiền nhân
Sấm kinh đã hết hồi linh ứng
Đất trời đầy một lũ vô luân

Có kẻ ngang qua thành quách cũ
Một màu hoang phế lạnh căm căm
Chẳng có nhang trầm xin xá tội
Đốt cành khô nhận chút thành tâm

Có kẻ lạc xiêu dăm buổi chợ
Cuồng ngâm nỗi xót nhục suy tàn
Nghe trái tim còn thoi thóp đập
Như lời đòi đoạn của trăm năm

Có kẻ đêm nay làm khách trọ
Huỳnh Dương ơi hỡi đất Huỳnh Dương (1)
Ngửa mặt nhìn mông mông trời rộng
Ôi cố hương nào qui cố hương

Có kẻ đi quanh mồ tử sĩ
Đọc thấy tên mình trên mộ bia
Hỡi ơi những mất còn dâu biển
Chẳng lẽ đời ta lạc chốn này

Có kẻ giải buồn dăm chén rượu
Ta nay một giọt đã đắng lòng
Người xưa “tam bôi thông đại đạo” (2)
Mời nhau rượu đục tấm lòng trong

Có kẻ bỏ làng lên núi thẳm (3)
Khát uống nước suối đói rau rừng
Ta bỏ đời ta không chỗ trú
Không còn một dúm đất dung thân

Có kẻ nghêu ngao ngoài góc phố
Khóc cười bất chợt, hỏi vì đâu
Ta bỗng dưng thành người thất thổ
Ngó lại đồi xưa mây bạc đầu

Có kẻ đêm ngày che kín mắt
Sợ nhìn rõ mặt đứa vô lương
Ta muốn giam mình trong tịch cốc
Dối lòng chẳng bận gió muôn phương

Ma quỉ lộng hành đền miếu đổ
Thánh thần xiêu lạc bãi gò hoang
Có kẻ đêm nay buồn dưới mộ
Đau từng giọt máu từng đốt xương

Đêm nay qua bến quạnh sông mù
Lòng chạnh soi tình trăng hổ ngươi
Nhớ ai ta nhớ từng sợi tóc
Yêu người không giải nổi niềm đau

Đêm nay phơi áo bên ghềnh đá
Nằm gối lên sương lạnh buốt lòng
Có kẻ muôn đời như khách lạ
Hoàng hạc bay rồi vô cố nhân

Năm tháng đã đành năm tháng cũ
Nỗi sầu này giống nỗi sầu xưa?
Sương khói ngàn năm đau xé ruột
Đâu mái nhà xưa để nhớ nhà? (3)

Thất tán mười phương trôi lạc chợ
Sống chẳng ra ma chẳng giống người
Chẳng giống thì thôi thì đành vậy
Sao còn chua xót mãi không nguôi

Có kẻ vô tình nhen bếp lửa
Tưởng chừng thiên hạ thức đêm nay
Tưởng chừng khi cùng đường mạt vận
Còn chút lòng nhau ở chốn này

Sống cũng thêm dăm ba tuổi nữa
Chết thì dăm tuổi có hề chi
Chỉ sợ lòng ta không đủ chứa
Nỗi đau trùm xuống thế gian này

Chỉ sợ lòng ta em chẳng rõ
Chút tình cố cựu chết bên sông
Ngồi tựa chân cầu con nước vỗ
Vào mạn đời ta buổi mịt mùng

Hỡi kẻ đã từng mang gươm báu
Uống hộ chiều nay chén rượu này
Dẫu phải qua sông không trở lại
Ngửa mặt nhìn trời mây trắng bay (4).

                               Lê Văn Trung

Chú thích

(1): Túc Huỳnh Dương, thơ Bạch Cư Dị
(2): Hạ Huyệt Độc Chước, thơ Lý Bạch
(3): Hoàng Hạc Lâu, thơ Thôi Hiệu