BIỂN ĐÊM
Biệt ly từ cuộc bể dâu
Mất nhau từ thưở ba đào quê hương
Người về tìm lại mùi hương
Người về tìm lại thân thương đã rồi...
Biết rằng sương khói mà thôi
Thịt da trên cát hằn tôi nỗi sầu
Biển chiều trời vội trốn mau
Cô đơn lặng nhớ tình đau một thời
Biển xưa bãi cũ tôi ngồi
Hồn nghe sóng vỗ đôi mươi tình nào
Tay ôm thân ngất quyện nhau
Môi thơm ngực ngải cho nhau lần đầu
Đêm nay biển vắng người đâu?
Vầng trăng khuyết tật trên đầu đưa tang
Rì rào lớp sóng kêu than
Gió ngàn thông réo gọi oan khiên về
Cát luồn tuôn sợi tay mơ
Tình luồn ngăn nhớ hương mê thân nào
Thịt da nhung mượt đêm nao
Hằn trong ký ức biết làm sao đây?
Biển ơi có biết tình tôi?
Sóng ơi sao xóa dấu người tôi yêu?
Bãi xưa còn lại gì đâu?
Về chi nghe tiếng khóc gào sóng đau?
Vời kia một bóng trăng sầu
Nghìn trùng xa cách biết đâu dõi tìm?
TRĂM NĂM VẪN MÙI HƯƠNG
1.
Trăng khuyết đêm mênh mông
Vọng âm tiếng muôn trùng
Điệp khúc buồn kinh tụng
Nhạc lắng trầm cung thương
Gió lay lá thì thầm
Tiếng người gọi phải không?
Động hồn đời lữ thứ
Nến đêm thoảng làn hương
Lữ khách nhớ mùi hương
Đêm tóc xỏa môi hồng
Hở áo lộ nguyêt rằm
Thịt da ngát trầm hương
2.
Đêm lữ thứ cô đơn
Trăng khuyết mờ khói sương
Nến chong đêm tim lụn
Lữ khách hồn bâng khuâng
Bao năm rồi tha hương
Bể dâu nỗi đoạn trường
Lắng lòng đêm cô lữ
Muôn trùng sầu khuyết trăng
Chong đêm buồn nến lụn
Ngoài song vọng khôn cùng
Đêm tóc xỏa ngực rằm
Vấn vương đời trăm năm
Bao năm rồi cố nhân?
Sâm thương chia đôi đường
Xuân thu màu sương điểm
Ly biệt vẫn mùi hương
Mở chi ngăn ký ức?
Để bay toả làn hương!
"Sông Tương chia hai nguồn"
Thiên thu mãi còn thương!
Nguyên Lạc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét