TRẢI BÌNH YÊN TRÊN GỐI CHIẾC ĐÊM NAY
Vậy mà... người đàn bà thao thức
Nghe hương cũ quỳnh hoa
Vỗ về đuôi con mắt dài thôi đã xa
Vỗ về đôi tay... im đi đừng quấn quýt
Ngủ ngoan nào! Trải bình yên trên gối chiếc đêm nay!
VẼ NHỮNG VÒNG TRÒN - NHỮNG HÌNH VUÔNG
Cuộc đời vốn không vuông tròn như lời chúc
Chật vật, kiếm tìm, loay hoay... hạnh phúc
Là gì? Và ở đâu?
Không gian, thời gian ai đã nhuộm màu
Và tôi ơi... đừng đi tìm nữa!
TUYỆT VỌNG CHỈ LÀ ẢO GIÁC
Chia cho em, chia cho tôi
Và do chúng ta đã tưởng tượng ra...
Khi bừng tỉnh sự thật chỉ là
Nước mắt lau khô nụ cười còn lại
Tuyệt vọng chỉ là ảo giác mà thôi!
THÁNG TÁM BẮT ĐẦU BẰNG NGÀY MƯA
Khi anh vẫn ở đó và em ở đây
Mùa Thu cũ đã trôi qua kẽ tay
Hờ hững rồi mùa Thu cũng quay trở lại
Em gửi tặng anh chiếc lá nhặt được ở công viên
Viết vội : cầm lòng thôi nhung nhớ!
TA GẶP NHAU VỚI CHIẾC KHẨU TRANG TRÊN MẶT
Cũng may thời Corona
Chiếc khẩu trang che nụ cười gượng gạo của đôi ta
Chỉ ánh mắt níu chi mà thật chặt
Chẳng muốn buông nhau ra... chẳng muốn buông ra...
Cũng may... chiếc khẩu trang che đôi môi mấp máy gọi : tình ơi!
Trần Mai Ngân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét