MÀU HOA KHẾ
Gió phơi nắng thắm vàng tơ lụa
Trải xuống vườn xanh nỗi nhớ người
Có đôi bướm trắng vô tình quá
Âu yếm bay vờn theo nắng rơi
Hoa khế cũng vàng pha sắc tím
Không rụng mà rơi rất nhẹ nhàng
Nhớ em chiều vắng buồn qua phố
Hương còn tương tư, hương chưa tan
Hoa tím hay thơ chùng nỗi nhớ
Tím giữa vàng ươm nắng lụa vàng
Hoa tím hay lòng chưa kịp nở
Nụ tình dang dỡ với trăm năm
Bóng em - Hoa tím - Chùng trong nắng
Tôi gửi về đâu màu tím phai
Màu hoa xưa rụng vào quên lãng
Tình em theo hoa từng cánh bay.
MÀU THU
Người về áo nhuộm màu thu
Áo tương tư nắng, vàng au nỗi buồn
Gió mang nỗi nhớ về không
Để bàn tay vói nghìn trùng sương mây
Nhớ xưa dưới cội hoa này
Phấn hương vi diệu chảy đầy dòng thơ
Người về vẽ tiếp cơn mơ
Khói sương tiền kiếp tràn bờ chiêm bao
Gió tương tư hát tình sầu
Áo tương tư thuở qua cầu gió bay
Nhớ xưa trên bến tình hoài
Thuyền trăm năm đã dòng trôi cõi người
Người về tím nhạt hồng phai
Mà men rượu ủ còn say hương huyền
Người về áo mỏng như trăng
Sầu xưa còn sợi tóc buồn giăng tơ.
MÀU XANH HUYỀN THOẠI
Tóc xanh là tóc của chiều
Mắt xanh là mắt của hiu quạnh buồn
Tình xanh là gió mênh mông
Hồn xanh là biển chập chùng trong thơ
Và sương là tình chưa mưa
Và mây là những bến bờ gần xa
Và hương và sắc ngọc ngà
Và da và thịt lụa là trầm hương
Đi là về tự viễn phương
Từ trăm năm cõi vô thường chiêm bao
Đi là hỏi lại ban đầu
Về là hỏi lại nghìn sau mất còn
Tóc xanh xưa vẫn xanh rờn?
Mắt xanh xưa hết quạnh buồn chưa em?
Tình xanh xưa có đi tìm?
Xin cho tôi ướt lụa mềm môi thơm.
Lê Văn Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét