Ý NGHĨ ĐÊM MƯA
Giọt mưa nào lăn tròn xuân mộng vỡ?
Khúc mưa nào thống khổ kiếp nhân sinh?
1.
Hãy tưởng tượng một bóng người tiền sử
Bên bếp lửa hồng trong hang động hoang
Mặt đăm chiêu lắng nghe tiếng mưa ngàn
Đêm cô độc giữa hoang sơ mông muội
Thời mông muội có gì vấn nạn?
Núi rừng đâu có lắm sự buồn
Dù chùng lòng đôi khi nghe tiếng mưa tuôn
Đâu thảm lắm nỗi buồn thế kỷ?
Thời mông muội chắc không tình tri kỷ?
Chỉ đấu tranh giành giật con mồi
Hiện đại người cũng giành giật thế thôi
Nhưng khiếp lắm sự bạo tàn chiếm đoạt!
Mưa mông muội chỉ gợi nỗi niềm người tiền sử
Thấy riêng mình cô lẻ giữa hoang vu
Mưa thời nay ngoài buồn thảm... còn có hận thù
Còn giai cấp trả thù. Còn ngụy ngôn gian dối!
Còn thổn thức thương đau thế hệ
Còn xót xa tan hợp tử sinh
Còn lưng tròng dâu bể điêu linh
Còn trầm thống quê hương...
Còn thê thiết kiếp lưu vong. trầm cảm!
2.
Người tiền sử
trước ngọn lửa hồng động hoang. đêm mưa rừng thẳm
Chỉ thấy lòng bỗng lạ: Nỗi cô đơn
Người ngày nay
trong căn phòng nệm ấm chăn êm
Thấy mưa đêm buồn... buồn vạn lần hơn
Thấy mộng vỡ thanh xuân
Thấy chia cách nghìn trùng
Cuộc bể dâu
những cảnh đời oan nghiệt!
Người thời mông muội chắc đâu biết buồn li biệt
Chỉ đấu tranh giành giựt chiếm hữu mồi tình
Chỉ bản năng nòi giống truyền sinh
Đâu biết chuốt trau
đâu biết lọc lừa
Đâu biết so sánh được thua...
Nên làm gì có những cuộc tình hoài mơ... vô vọng!
Và dĩ nhiên.
Làm sao có những đêm huyễn mộng
Nghe tiếng tí tách mưa rơi... ngỡ sầu khúc gọi tên người
Mưa... mưa... mưa
chỉ gây người tiền sử chút chậm trễ thôi
Ngồi lặng trước ngọn lửa hồng với chút bâng khuâng
Rồi lại sẽ tiếp tục cuộc săn mồi... giật giành theo bản năng đã định
3.
Ước gì trở về được thời mông muội xa xưa. tôi người tiền sử
Để mưa chỉ làm chùn chân... không là khúc sầu nức nở
Chạnh lòng theo tiếng tí tách giọt rơi. tiếng gió lùa khe cửa
Để không có những nan đề sinh tử
Những mưu toan hãm hại... nhưng môi nở nụ cười
Những nhân danh hạnh phúc con người
Giết chết hồn nhiên tuổi mộng đôi mươi
Làm sao thể? Tôi ơi! Làm sao thể?
NHỮNG CƠN MƯA
Mưa Cần Thơ
Đêm nay gió len vào hồn cô lữ
"Ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi"
"Giọt mưa trên lá tiếng khóc chơi vơi"
Tiếng ca dĩ vãng ngày đó xa rồi!
Sầu khúc mưa rơi nhung nhớ buồn ơi!
Tiếc thương thanh xuân mộng vỡ một thời
Một thời để yêu một thời để nhớ
Cần Thơ mưa đêm Cần Thơ yêu người
Nồng nàn một nụ hôn môi
Ngọt ngào câu nói: "Anh ơi thương hoài!"
Tan trường, đường lá me bay
Bạn bè chân sáo nói cười giòn tan
Hờn trong mắt, buồn em đang
Đón đưa trễ hẹn lệ tràn ngây thơ
Ly chè tạ lỗi ngày xưa
Trường Đoàn Thị Điểm như vừa hôm qua
Em lên đại học Văn khoa
Cái Răng một thuở cúc hoa áo dài [*]
Đường về vàng cả chiều phai
Trong tôi rạng rỡ hình hài dấu yêu
Mưa thương nhớ biết bao nhiêu
Rộn ràng bến chợ Ninh Kiều lang thang
Tay trong tay quán đèn vàng
Mắt trong mắt nhạc "Em tan trường về"
"Em tan trường về, anh theo ngọ về
Em tan trường về, mưa bay mờ mờ
Anh trao vội vàng, chùm hoa mới nở
Ép vào cuối vở muôn thuở còn thương" [1]
Tan trường. mưa nhỏ. nụ hôn
Làm sao quên được mà hòng người ơi?!
Những cơn mưa tuổi đôi mươi
Cần Thơ một thuở có tôi yêu người
Mưa Gành Hào
Mưa ai oán
mưa buồn sao!
mưa từ thiên cổ khúc sầu ngàn năm
tim người lữ khách
nấc
căm
Mưa ngoài tí tách
mưa trong hồn người!
Mưa buồn chạm nhớ xa xôi
Phiến môi ngày cũ tình tôi não nùng!
Mưa đêm tiếng vọng muôn trùng
Ly tao sầu khúc nát bầm tha hương
Người ơi dâu bể đoạn trường
Bao lâu quên được vết thương cuộc nào!
Gành Hào tiễn biệt Gành Hào [**]
Bến đêm mưa lệ buồn sao
Ly tao khúc sầu đêm đó
Hoài Lang Dạ Cổ lời đau:
"Đường dầu xa ong bướm, xin đó đừng phụ nghĩa tào khang
Vọng phu vọng luống trông tin chàng
Lòng xin chớ phụ phàng" [2]
Hò liu cống liu xê xạng
Xư xáng xề liu cống hò xang
Tiếng đàn cò quyện khúc Hoài Lang!
Bến Gành Hào mưa tiễn biệt lên đàng
Bao năm rồi đó hồn lữ khách
Tiếng đàn cò. khúc li biệt... y nguyên!
Mưa tha hương
"Giọt mưa trên lá tiếng khóc chơi vơi
Giọt mưa trên lá dĩ vãng xa xôi
Sớm tối bùi ngùi, xa cách nhau một đờị" [3]
Ngoài trời mưa rơi thánh thót mưa rơi
Nức nở lời ca thôi mất nhau rồi
Buốt giá lưu vong sá chi thêm lạnh!
Mưa đời cứ rơi! Nặng hạt cứ rơi!
Cô lữ. Mưa đêm. Tí tách tiếng buồn
"Dạ Cổ Hoài Lang" sầu khúc đêm nao
Từ li mưa rơi trên bến Gành Hào
Não nùng lời ca than trách bể dâu!
Bể dâu bể dâu biết đến khi nào
Chỉ còn lại đây những nỗi thương đau
Mưa thở mưa than thanh xuân mộng vỡ
Mưa lệ mưa nhòa chia cách đời nhau
Quê hương tôi ơi biết đến khi nào?
Mưa đời luân lạc mưa kiếp tha hương!
Thiên cổ nỗi sầu cùng ai chia sẻ ?
Tri kỷ còn đâu mà cạn Hồ trường!
Hồ trường thống hận Hồ trường
Nghìn trùng thăm thẳm quê hương!
"Trời Nam nghìn dặm thẳm, non nước một màu sương
Trai trẻ bao lăm mà đầu bạc, trăm năm thân thế bóng tà dương.
Vỗ gươm mà hát, nghiêng bầu mà hỏi, trời đất mang mang ai người tri kỷ,
lại đây cùng ta cạn một Hồ trường." [4]
Kết:
Mưa... mưa... mãi mưa đi!
Mưa trôi mất xuân thì
Mưa Cần Thơ ngày đó
Mưa gác trọ tình si
Mưa Gành Hào một thuở
Mưa khóc tiễn người đi!
Dạ khúc mưa thê thiết
Hoài Lang khúc ai bi!
Cố nhân ơi vĩnh biệt
Nghìn trùng đành phân li
Nguyên Lạc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét