TÔI LÀ CHIM XA RỪNG THƯƠNG CÂY NHỚ CỘI – Trần Vấn Lệ
Nhiều năm trước bảy lăm, tôi là "người Đà Lạt"
tôi nghe tiếng của thác / reo:"Không có Cháy Rừng!". Tôi hỏi từng cây thông:"Sao rừng mình không cháy?".Cây thông gió động đậy:"Không ai muốn điêu tàn!". Sau năm bảy mươi lăm, tôi người "chế độ cũ",
qua nhiều trại rừng rú cũng không thấy cháy rừng... Chế độ mới nhắc luôn: "Rừng còn thì đất còn, rừng
còn thì nước còn; rừng còn thì đất nước còn.Rừng mất thì mất đất nước!".Nghe thật là cảm động! ... Tôi ra tù chín năm... rồi tôi thành vong quốc!Nghe nói rừng khô khốc vì... người ta phá rừng! Rừng không cháy lung tung, chỉ đỏ từng bếp lửa.Rừng thành nhà thành cửa...Rừng từng ngày tan
hoang! * Tôi ở Mỹ:ngỡ
ngàng - rừng cháy như tờ giấy.Những lâu
đài mới thấy... năm phút thôi lửa trùm! Nhiều người mặt có nhăn.Nhiều người thôi kệ nó!Những cái xe Cứu Hỏa làm việc rất thản
nhiên... Đa số người có duyên "vì có mua bảo hiểm".Thiểu số người dù hiếm sẽ có Xã Hội lo... Đời sống giống như mơ.Chỉ giấc mơ không giống!Việt Nam
thì vô vọng,Mỹ cháy bùngnguy nga! Tương lai sẽ không xa:Những lâu đài mới hiện!Cánh rừng
mới sẽ biến thành thắng cảnh phương phi... Tôi, người Việt bỏ đi, nhớ câu Đà Lạt mãi:"Lửa Cháy Rừng Điêu Tàn", nhớ rừng
thông bạt ngàn... không lửa chừ đã rụi! Tôi là chim... xa rừng thương cây nhớ cội... Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét