Năm Hăm Bốn qua rồi, năm Hăm Lăm đang tới! Hồi nãy có chờ đợi, Giao Thừa qua..., thì thôi!
Phần tư Thế Kỷ, ôi: chỉ là cơn cát bụi! Nước Việt Nam chìm, nổi, năm mươi năm, biển dâu!
Hai Thế Kỷ rời nhau mà vẫn còn xích buộc... mà người đau không thuốc, mà trẻ thơ không trường...
Bao giờ cũng yêu thương, nói để cho có nói! Những bà Mẹ vẫn hỏi: "Sao con tôi chưa về?".
Những ông Cha ngồi kia... rượu và điếu thuốc lá! Hai Thế Kỷ ngộ há... tròn đầy năm-mươi-năm...
Từ Tháng Bốn Bảy Lăm, biết bao là nước mắt, biết bao tờ Kinh Phật, biết bao lời Chúa Ơi!
Sông Cửu Long chảy xuôi, chín con rồng giãy giụa, nước nhiễm mặn tưới lúa, được hay mất, cũng đành...
Những mái tóc xanh xanh những chiều sương bỗng bạc...
*
Thơ tôi, ai phổ nhạc, phổ giùm đi thời gian...phổ giùm đi Việt Nam - năm mươi năm thống nhất!
Kỷ Nguyên Mới có thật từ năm này hay không? Nhìn hình ông Tô Lâm thấy ông cười chúm chím...
Mong không là kỷ niệm, ngày đầu năm, bài thơ...
Mong không là giấc mơ nửa vời tan mây khói...
Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét