Chim hỡi bay về nơi đâu?Đường xa nắng đã nhạt màuCòn ai ở cuối trời sầu?Nghe như ngại ngần đôi cánh mỏi...(Nhạc Lê Tín Hương)
Mặt trời chưa lên cao. Thời khắc này tôi hay có cái thú ngồi một mình ở vườn sau chờ ánh dương lên. Hàng xóm còn im lìm trong giấc ngủ. Trong mấy lùm cam vườn bên cạnh, có tiếng vài con chim dậy sớm rời rạc gọi nhau. Ngoài đường thỉnh thoảng có vài chiếc xe đi làm sớm chạy vụt qua.
Tôi có thú vui tự chế ly cà phê theo kiểu cũ. Cách chế đơn giản chẳng cầu kỳ gì-nghĩa là tôi bỏ sữa đặc, xong bỏ cà phê phin y xưa không khác chút nào. Muốn giữ nóng tôi chỉ đặt ly cà phê vào giữa một ly nước nóng khác bao ngoài, vậy là xong.
Mùi cà phê này đánh thức khứu giác. Tôi không chọn cà phê hiện nay nhập từ Việt Nam do người ta bỏ thêm mùi thơm nhiều quá. Tôi chỉ ưa loại cà phê xay bình thường. Thị hiếu của tôi khiến tôi phải chọn loại cà phê sản xuất từ tiểu bang Louisiana, đó là thứ cà phê xay đóng hộp hiệu Du Monde. Nhớ đến Louisiana, trong tôi thoáng nhớ những người bạn ra đi trong chương trình HO.
Gia đình anh Hoàng Thỉnh, người bạn vong niên cùng ra đi từ miền đất khổ Động Đền, Hàm Tân nhưng cái số đến Mỹ tùy theo được bảo trợ từng nhà. Nhà anh Hoàng Thỉnh được sponsor đến Louisiana, một nơi ít dân ít việc. Người trẻ trong nhà có khi phải tìm việc ở nơi đồng áng nông nghiệp trong thời gian đầu gian khó trong việc kiếm ra đời sống mới. Anh Hoàng Thỉnh "ra đi" nhưng còn may anh còn nhớ đến bạn bè, đồng đội, tập thơ ĐƯỜNG VÔ RỪNG LÁ của anh đó là bao dòng tâm sự, hay trăn trở để lại cho đời, cho gia đình cho bạn bè, những ai còn lại còn nhớ đến anh.
Phần gia đình người viết lại được bảo trợ về San Jose một nơi mà chuyện thuê nhà tưởng chừng là cơn "ác mộng"...thời gian dần qua, sướng khổ gian nan chi tại xứ người ai cũng qua. Chuyện đáng nhớ rằng giờ đây kẻ còn người mất. Mà kẻ còn như người viết đây lại quá ít? Chẳng còn ai để ngồi bên ly cà phê bình dị đời thường để nhớ lại chuyện hay hình ảnh ngày xưa.
Đem ra vườn tôi ngồi vừa nhâm nhi chút cà phê vừa nghĩ đến lời nói đầy tham vọng của "vua cà phê" tại VN hiện tại. Thứ cà phê chưa chiếm lĩnh thị trường Mỹ bao nhiêu nhưng đã dọa 'hất cẳng' vua Cà Phê Star Burst tại nội địa Hoa Kỳ? Người mình hiện nay vừa tham vọng vừa cao vọng lại vừa vọng ngôn. Thú thật, những thứ cà phê mà hiện nay quê nhà cho là 'vua cà phê' nhưng hương vị có thể nói là LẠM DỤNG mùi thơm nhiều quá. Thú thật, người viết không phải không đủ tiền để mua mấy loại cà phê Trung Nguyên. Nestle hay nhiều loại cà phê uống liền khác nhập từ VN nhưng hương và vị của chúng đã thất bại ngay với người biết UỐNG CÀ PHÊ là gì?
Cà phê xay sẵn lại trộn hương vị nhiều quá? Cà phê sữa uống liền thì quá ngọt hay quá nhiều creme... đi qua các siêu thị tại đây, nhãn hiệu cà phê càng lúc càng nhiều giá cả khó tăng nhưng con cái hay bọn trẻ tại đây lại ưa uống cà phê Star Burst hơn là mua cà phê sản xuất tại quê nhà. Biết khi nào các chủ hãng tại VN hiện tại 'HẤT CẲNG' được cà phê StarBurst?
Đó là tâm lý người trẻ tại Mỹ. Còn người già như chúng tôi uống cà phê là vì hương vị Cà Phê chứ không hề thèm muốn hương vị của mùi thơm khác...
Giọt đắng của cà phê nguyên chất chỉ cần đó là hạt cà phê và cách rang cũng thuần túy là cách rang ngày xưa không cầu kỳ vì thị hiếu gia tăng...chưa hẳn đó là chiếm được sự thắng lợi trong thị trường.
Miên man nghĩ qua chuyện khác, tôi đợi tia nắng dầu tiên ló lên từ hướng đông, tai nghe tiếng chim hót muộn tôi vừa ngắm luống hành, vạt cải con mới lên, những chậu ớt mọi... đằng trước là liếp mướp đắng nghiêng nghiêng... ánh mặt trời từ từ hừng lên rồi tất cả hình ảnh rõ dần.
Hướng đông ngày xưa bên nhà là biển Thái Bình; giờ đã khác hẳn do nó là bờ đông nước Mỹ. Có thể tôi nghĩ về tình hình chính trị Hoa Kỳ, rồi lan man qua những hình ảnh trong quá khứ. Hôm qua tôi lại viết về Chợ Quảng Trị, một tỉnh ngoài cùng của miền nam VNCH. Tôi chỉ sửa lại từ bài cũ khá lâu nhưng lấy đề tựa khác cho bạn bè chưa đoc. Những suy nghĩ của tôi trong một buổi sáng sớm nó lan man lắm không mạch lạc gì. Tuy nhiên tôi cảm nhận một điều rất thật đó là những suy tư trong một buổi sáng sớm tĩnh mịch.
Vườn rau của tôi vào đầu tháng Mười. Trời đã vào thu hơn hai tuần rồi nên vắng tiếng chim. Thật lạ, bầy chim mới tháng trước nó ồn ào lắm. Nào giẻ, nào chim sẻ nào cu... giờ nó bắt đầu trốn đâu hết? Ban ngày sẽ có nhiều bầy quạ và kên kên còn lai vãng hay đậu từng bầy ngoài bìa rừng có cây cao ngất.
Tôi có thú vui tự chế ly cà phê theo kiểu cũ. Cách chế đơn giản chẳng cầu kỳ gì-nghĩa là tôi bỏ sữa đặc, xong bỏ cà phê phin y xưa không khác chút nào. Muốn giữ nóng tôi chỉ đặt ly cà phê vào giữa một ly nước nóng khác bao ngoài, vậy là xong.
Mùi cà phê này đánh thức khứu giác. Tôi không chọn cà phê hiện nay nhập từ Việt Nam do người ta bỏ thêm mùi thơm nhiều quá. Tôi chỉ ưa loại cà phê xay bình thường. Thị hiếu của tôi khiến tôi phải chọn loại cà phê sản xuất từ tiểu bang Louisiana, đó là thứ cà phê xay đóng hộp hiệu Du Monde. Nhớ đến Louisiana, trong tôi thoáng nhớ những người bạn ra đi trong chương trình HO.
Gia đình anh Hoàng Thỉnh, người bạn vong niên cùng ra đi từ miền đất khổ Động Đền, Hàm Tân nhưng cái số đến Mỹ tùy theo được bảo trợ từng nhà. Nhà anh Hoàng Thỉnh được sponsor đến Louisiana, một nơi ít dân ít việc. Người trẻ trong nhà có khi phải tìm việc ở nơi đồng áng nông nghiệp trong thời gian đầu gian khó trong việc kiếm ra đời sống mới. Anh Hoàng Thỉnh "ra đi" nhưng còn may anh còn nhớ đến bạn bè, đồng đội, tập thơ ĐƯỜNG VÔ RỪNG LÁ của anh đó là bao dòng tâm sự, hay trăn trở để lại cho đời, cho gia đình cho bạn bè, những ai còn lại còn nhớ đến anh.
Phần gia đình người viết lại được bảo trợ về San Jose một nơi mà chuyện thuê nhà tưởng chừng là cơn "ác mộng"...thời gian dần qua, sướng khổ gian nan chi tại xứ người ai cũng qua. Chuyện đáng nhớ rằng giờ đây kẻ còn người mất. Mà kẻ còn như người viết đây lại quá ít? Chẳng còn ai để ngồi bên ly cà phê bình dị đời thường để nhớ lại chuyện hay hình ảnh ngày xưa.
Đem ra vườn tôi ngồi vừa nhâm nhi chút cà phê vừa nghĩ đến lời nói đầy tham vọng của "vua cà phê" tại VN hiện tại. Thứ cà phê chưa chiếm lĩnh thị trường Mỹ bao nhiêu nhưng đã dọa 'hất cẳng' vua Cà Phê Star Burst tại nội địa Hoa Kỳ? Người mình hiện nay vừa tham vọng vừa cao vọng lại vừa vọng ngôn. Thú thật, những thứ cà phê mà hiện nay quê nhà cho là 'vua cà phê' nhưng hương vị có thể nói là LẠM DỤNG mùi thơm nhiều quá. Thú thật, người viết không phải không đủ tiền để mua mấy loại cà phê Trung Nguyên. Nestle hay nhiều loại cà phê uống liền khác nhập từ VN nhưng hương và vị của chúng đã thất bại ngay với người biết UỐNG CÀ PHÊ là gì?
Cà phê xay sẵn lại trộn hương vị nhiều quá? Cà phê sữa uống liền thì quá ngọt hay quá nhiều creme... đi qua các siêu thị tại đây, nhãn hiệu cà phê càng lúc càng nhiều giá cả khó tăng nhưng con cái hay bọn trẻ tại đây lại ưa uống cà phê Star Burst hơn là mua cà phê sản xuất tại quê nhà. Biết khi nào các chủ hãng tại VN hiện tại 'HẤT CẲNG' được cà phê StarBurst?
Đó là tâm lý người trẻ tại Mỹ. Còn người già như chúng tôi uống cà phê là vì hương vị Cà Phê chứ không hề thèm muốn hương vị của mùi thơm khác...
Giọt đắng của cà phê nguyên chất chỉ cần đó là hạt cà phê và cách rang cũng thuần túy là cách rang ngày xưa không cầu kỳ vì thị hiếu gia tăng...chưa hẳn đó là chiếm được sự thắng lợi trong thị trường.
Cà phê Trung Nguyên đang vào Mỹ nhưng ngày 'hất cẳng' cà phê Star Burst không biết khi nào?
Miên man nghĩ qua chuyện khác, tôi đợi tia nắng dầu tiên ló lên từ hướng đông, tai nghe tiếng chim hót muộn tôi vừa ngắm luống hành, vạt cải con mới lên, những chậu ớt mọi... đằng trước là liếp mướp đắng nghiêng nghiêng... ánh mặt trời từ từ hừng lên rồi tất cả hình ảnh rõ dần.
Hướng đông ngày xưa bên nhà là biển Thái Bình; giờ đã khác hẳn do nó là bờ đông nước Mỹ. Có thể tôi nghĩ về tình hình chính trị Hoa Kỳ, rồi lan man qua những hình ảnh trong quá khứ. Hôm qua tôi lại viết về Chợ Quảng Trị, một tỉnh ngoài cùng của miền nam VNCH. Tôi chỉ sửa lại từ bài cũ khá lâu nhưng lấy đề tựa khác cho bạn bè chưa đoc. Những suy nghĩ của tôi trong một buổi sáng sớm nó lan man lắm không mạch lạc gì. Tuy nhiên tôi cảm nhận một điều rất thật đó là những suy tư trong một buổi sáng sớm tĩnh mịch.
Vườn rau của tôi vào đầu tháng Mười. Trời đã vào thu hơn hai tuần rồi nên vắng tiếng chim. Thật lạ, bầy chim mới tháng trước nó ồn ào lắm. Nào giẻ, nào chim sẻ nào cu... giờ nó bắt đầu trốn đâu hết? Ban ngày sẽ có nhiều bầy quạ và kên kên còn lai vãng hay đậu từng bầy ngoài bìa rừng có cây cao ngất.
Chim bay đi về miền nắng ấm hơn cũng là lúc vườn nhà của tôi bắt đầu tàn dần. Khí hậu bắt đầu lạnh sau những ngày rất nóng non 40 độ C vào hai tuần trước. Vào đầu tháng Mười mọi năm, khi người ta chuẩn bị đón Halloween ngày của Ma Quỷ là mùa thu đến rồi. Những đợt không khí lạnh dần và vườn sau của tôi sẽ còn hai loại rau xà lách và cải là ưa lạnh mà thôi. Có thể tôi sẽ trồng nhiều hành ta và kiệu nữa, chúng hợp khí lạnh thu và đông hơn.
Cây trồng đó là những thứ tôi tiêu khiển và có ích cho bếp nhà. Vợ chồng tôi thường tự hào về ‘rau xanh’ tự chế của mình; mấy ai có được. Giàn bầu dài vừa qua thật nhiều trái giờ đã hết rồi. Tuy hết nhưng tôi có đi tặng người quen một số và cảm thấy vui vui trong lòng.
Đó là chuyện mùa hạ, giờ sáng nay tôi đang ngồi đây đón thu cũng như chờ ánh dương lên cao. Những ánh nắng đáng mong đợi do nó ấm áp chứ không nóng nực khó chịu như thời tiết mùa hè tháng trước.
Cà phê hết, ly trà đã cạn khô. Những dòng suy nghĩ, tưởng tượng hay nhớ nhung, rất nhiều nhưng lộn xộn về quá khứ. Bao hình ảnh trộn lẫn vừa chấm dứt, tôi vội đứng dậy thức bà xã tôi để cùng nhau đi bộ quanh xóm.
Càng già vợ chồng tôi càng thấy cần sức khỏe hơn hết nên hay khuyên nhau cố gắng đi bộ hàng ngày. Những thứ này đâu mất tiền mua, lòng ước mong có được dịp nhìn về quê hương đất nước có ngày thay đổi. Lực bất tòng tâm, những lúc ngồi “độc ẩm vườn sau” chính là lúc tâm tư lắng đọng để một tâm hổn còn nhiều ước vọng làm tôi hay xao xuyến trong lòng.
Đinh Hoa Lư
San Jose, một ngày vào đông 2019
Cây trồng đó là những thứ tôi tiêu khiển và có ích cho bếp nhà. Vợ chồng tôi thường tự hào về ‘rau xanh’ tự chế của mình; mấy ai có được. Giàn bầu dài vừa qua thật nhiều trái giờ đã hết rồi. Tuy hết nhưng tôi có đi tặng người quen một số và cảm thấy vui vui trong lòng.
Đó là chuyện mùa hạ, giờ sáng nay tôi đang ngồi đây đón thu cũng như chờ ánh dương lên cao. Những ánh nắng đáng mong đợi do nó ấm áp chứ không nóng nực khó chịu như thời tiết mùa hè tháng trước.
Cà phê hết, ly trà đã cạn khô. Những dòng suy nghĩ, tưởng tượng hay nhớ nhung, rất nhiều nhưng lộn xộn về quá khứ. Bao hình ảnh trộn lẫn vừa chấm dứt, tôi vội đứng dậy thức bà xã tôi để cùng nhau đi bộ quanh xóm.
Càng già vợ chồng tôi càng thấy cần sức khỏe hơn hết nên hay khuyên nhau cố gắng đi bộ hàng ngày. Những thứ này đâu mất tiền mua, lòng ước mong có được dịp nhìn về quê hương đất nước có ngày thay đổi. Lực bất tòng tâm, những lúc ngồi “độc ẩm vườn sau” chính là lúc tâm tư lắng đọng để một tâm hổn còn nhiều ước vọng làm tôi hay xao xuyến trong lòng.
Đinh Hoa Lư
San Jose, một ngày vào đông 2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét