Sáng nay tôi chưa bài thơ nào / tôi đang còn chăng trong chiêm bao? Đèn mở. Còn khuya, giờ đã sáng / sao hồn tôi hồn tôi bay nơi nao?
Có lẽ tôi buồn? Không định nghĩa! Tôi buồn, có lẽ nhớ Quê Hương? Con đường xe ngựa đi vang sỏi, mỗi nhánh cỏ là một. nhánh sương...
Ai xỏa tóc kia? Ôi mái tóc! Vàng hoe con suối lá vàng Thu. Vàng hoe một cặp nai ren rén / uống nước lung lay chòm núi cao...
Sáng nay, cửa sổ, tình yêu đến... Nghe gió vi vu tưởng tiếng giày... Tiếng đế giày đinh thời chiến địa / vang vang buồn ơi bao chân mây!
Tôi sẽ làm sao? Thôi kệ nó! Tuổi trời nhẹ lắm một làn hơi... Bao nhiêu bụi bặm còn trong mắt / nghe xốn tim gan đến cuối đời!
*
Lát nữa cà phê tôi tự làm... thương hoài thương mãi nhé Liên Khương! Cà phê em hái trên sườn núi, em phơi khô và em gửi sang...
Màu của Quê Hương: đôi mắt đỏ! Màu của Non Sông... màu mờ mờ... Ơn em, tôi đã làm thơ được! Chỉ một câu mà cũng rất Thơ!
Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét