Miền trung bao đời vẫn thế: căng mắt canh chừng cơn thịnh
nộ của thiên nhiên khi thu về đông đến. Những giấc ngủ chập chờn trong gió thét
mưa gào. Lụt -bão sao mãi hoài là 'định mệnh an bài' cho miền đất khổ - nắng
cháy da người - mưa dầm thối đất?Thế mà
lạ làm sao? Ai đi xa cũng muốn mau về nhà. Chỉ vắng nhà ít hôm thôi, người xa
nhà chưa gì đã nhớ đã thương. Mẹ già nhớ hàng cau, thương bụi rơm bên mái tranh
nghèo, vấn vương làn khói cơm chiều hay chắt chiu từng chút rơm đun bếp. Bác
nông phu nhớ con trâu già cùng mấy thửa ruộng thân yêu. Bác nhớ làm sao những
trưa nghỉ cày lúc ngồi vấn thuốc. Đó là những trưa bác dựa lưng bên gốc cây
làng ngó lên Trường Sơn xanh thẳm. Tình quê chỉ ngần ấy thôi nhưng mặn mà chẳng
chút nhạt phai. Một quê hương gian khó với thiếu thốn gian nan nhưng tình quê
mãi mãi nồng nàn, lòng yêu thương làng nước chẳng hề phai nhạt... Đinh Hoa Lư
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét