Nhà thơ Quang Tuyết
KHÚC RU XƯA
Tình thơ vội vã đi qua
Tay chưa níu bắt đã xa một đời
Bây giờ trăng lặn cuối trời
Một mình ta nhớ... thuơng nguời xót xa.
Ngày nào e ấp dáng hoa
Mà nay tóc rối suơng pha bẽ bàng
Dõi tìm theo bóng mây ngàn
Ai đành quên cánh hoa tàn nhụy phai
Hoa không tàn nhuỵ nỏ phai
Chẳng qua là vệt nắng dài thời gian.
Nhìn nhau hai đứa ngỡ ngàng
Gió mùa thu cũ bên đàng vấn vương
Đi qua hết kiếp oan trường
Tình cờ sao vẫn con đuờng ngây thơ.
Ngây thơ xưa hỡi còn lưa
Ngậm ngùi thuơng tiếc lau thưa bến đời
Khúc ru... Thôi đã ngậm ngùi...
Quang Tuyết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét