Nhà thơ Tô Thùy Yên
CHUYỆN NGƯỜI TÌNH LỠ VẬN
(Tặng người thiếu phụ đọc thơ cứ tưởng có mình ở trong)
Một cơn chóng mặt xanh từ kiếp trước
Nay biến ta thành một con trốt say
Ta hốt ta đi cho đời thảng thốt
Ta làm trò tung hứng trái tim chai
Ta xuất hiện như tên tù tẩu thoát
Trọn gia tài : một huyết thống phiêu lưu
Ta hát lớn những ưu sầu chất ngất
Lời vỗ về cao hết độ ngu ngơ
Ta gặp em như gặp người thứ nhất
Em gặp ta như gặp kẻ cuối cùng
Nhưng đêm đó, một vành trăng đã khuyết
Làm hoang đường những mộng mị trăm năm
Biết đã trễ nên không thèm hối hả
Cuộc tình này như chút đỉnh khoan dung
Của định mệnh cũng có lần nới thả
Hạnh phúc này như sóng rã trên sông
Lòng hoài vọng những điều không rõ rệt
Buồn quá nên yêu, yêu quá nên buồn
Việc vô ích mà ta công kỹ nhất
Thân thể ta, ta đổi tiếng cười suông
Như yêu lại một người yêu thất tiết
Xót xa này chan đổ muối trong lòng
Đời lỡ vận một lần nên lỡ miết
Chí lớn đành đốn sập đốt ra than
Thà làm kẻ si tình hát điên loạn
Hơn làm người thành đạt thời nhiễu nhương
Ta sống cuộc đời không sửa soạn
Như nhan sắc em cần chi điểm trang
Ta cứ coi em như hoàng hậu góa
Dẫu biết thừa em vốn gái lê dân
Còn ta đây: một vĩ nhân tàn tạ
Chẳng làm nên công nghiệp đáng lưu danh
Ta dắt em đi giữa ngày tháng rối
Như đôi du hồn khuất thực co ro
Cả xã hội bu quanh cười cợt hỏi
Em cứ sắm tuồng đi, ta nhắc cho
Em làm khôn, còn ta, ta giả dại
Ngày bồn chồn ngày, đêm khắc khoải đêm
Ta tủi thân thêm mỗi lần vượt ải
Nghề ngông cuồng tập mãi cũng thành quen...
Tô Thùy Yên
9.1971
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét