Nguồn : Trăng khuyết « doananhkiet
http://doananhkiet.wordpress.com/2011/09/25/trang-khuy%E1%BA%BFt/
http://doananhkiet.wordpress.com/2011/09/25/trang-khuy%E1%BA%BFt/
TRĂNG
KHUYẾT
Đêm đã khuya. Vầng trăng khuyết cong cong treo lơ lửng
trên mái nhà, chừng như với tay là có thể chạm tới.
Phải chăng ước mộng của đời người cũng giống thế? Cũng
tưởng như vươn tay là có thể hái được mà vĩnh viễn chẳng bao giờ với tới
—oOo—
Lưu Bình ngồi trong sân, một mình uống rượu, trong
lòng trăm mối ngổn ngang. Hai năm trước, trong mái nhà tranh mỗi lần trăng khuyết
chàng đều cùng Châu Long ngắm trăng thề ước. Giờ đây, nàng lại trở về nơi nàng
đã ra đi. Lưu hận nàng chăng? Không! Sao có thể hận nàng? Nàng đã giúp chàng
quá nhiều, cứu vớt đời chàng từ con sâu rượu thi đỗ trạng nguyên, lên chức tri
phủ.
Chàng trách Dương Lễ sao? Không! Sao có thể trách y được?
Y cam tâm tình nguyện đưa người thiếp chưa cưới tới cho chàng, giúp chàng ăn học,
nuôi chí thành tài. Chàng mang ơn y còn chưa hết nữa là…
Nhưng… Sâu thẳm trong lòng phải chăng chàng không hận
y, không hận Châu Long? Vì sao nuôi chí thành tài? Vì sao nằm gai nếm mật suốt
chừng ấy năm? Có phải là để chứng tỏ cho tên bạn bội bạc thấy mình không phải
là kẻ vô dụng hay không? Hay là vì chính bản thân mình? Vì vinh dự gia đình,
dòng tộc?
Lưu biết rõ, động cơ khiến chàng phấn đấu, nuôi chí học
hành hoàn toàn chỉ có một, là nàng, là…
Châu Long. Bạn bè bội bạc, chuyện đó Lưu sớm đã nhìn thấu rồi, đâu chỉ một mình
Dương Lễ, hà huống đó chính là do y giả vờ làm vậy. Chí khí phấn đấu cho bản
thân, cho gia đình sao? Lưu tự biết mình không quan tâm đến chuyện đó. Chàng vốn
đã coi nhẹ bản thân, coi nhẹ những gì người đời xỉa xói.
Những lời thề ước, những cái ôm ghì đầy nhục cảm năm
xưa lẽ nào chỉ là vì bổn phận do người chồng chưa cưới hay sao? Lưu không tin,
nhưng lại không dám không tin. Suốt mấy năm đằng đẵng bên nhau, Lưu luôn kìm chế
dục vọng của mình, một phần là vì nàng, một phần là sâu thẳm trong lòng chàng vẫn
luôn có một cảm giác mơ hồ về một điều gì đó… Bất hạnh thay, điều chàng linh cảm
lại là sự thật.
Trăng có lúc mờ tỏ tròn khuyết, người có khi bi hoan
ly hợp… Sao lần thề ước nào cũng đều diễn ra vào đêm trăng khuyết? Sao đang vui
mà mặt nàng lúc nào cũng thoáng chút sầu giăng?
Nhưng nghĩ để mà nghĩ, chứ Lưu có thể làm gì? Ngày
ngày gặp bạn, gặp vợ bạn, người mà Lưu nghĩ sinh ra là để thuộc về mình tay
trong tay với người bạn thân nhất, người ơn sâu nặng nhất, liệu Lưu có dám làm
chuyện bất nghĩa hay không?
Đêm trăng khuyết, tiếng thở dài vang lên não ruột giữa
trời khuya vắng…
—oOo—
Đã mấy hôm,
Dương Lễ không gần gũi với người thiếp yêu của mình, cũng không gặp người huynh
đệ Lưu Bình năm nào.
Chàng cảm giác có cái gì đó đổ vỡ, cụ thể là cái gì
thì chàng lại không biết. Hay là không dám biết?
Năm xưa khi chàng vừa cưới vợ. Người vợ rất mực yêu những
vần thơ của chàng, nàng ta từng nói:”Cuộc đời anh là một bài thơ.” Nhưng vài
năm sau thì câu nói này lại trở thành câu mỉa mai cay độc:”Cuộc đời anh chỉ biết
có thơ.” Chàng chán nản, buông xuôi, thi phú mà làm gì, tứ thư ngũ kinh mà làm
gì? Cũng chẳng thể như thánh nhân nói “thư trung tự hữu hoàng kim ốc”, chẳng thể
lo thân lập chí, tu thân tề gia bình thiên hạ được.
Đúng lúc đó, Châu Long xuất hiện. Nàng đã thổi luồng
gió mới vào tâm hồn chàng, nàng đã tin tưởng chàng vô điều kiện.
Cũng đúng lúc đó, Lưu Bình đã xuất hiện, đã giúp đỡ,
đã cưu mang chàng, giúp chàng có lại ý chí mà ngỡ như đã mất đi từ lâu.
Sau khi thi đỗ, Dương rước Châu Long về làm thiếp, đồng
thời cũng nhờ nàng giúp đỡ Lưu Bình. Nàng ta cũng đã biết mọi chuyện, và đã làm
một chuyện chàng không ngờ tới. Nàng một mực không động phòng với Dương mà quyết
sẽ đến sống cùng Lưu Bình mấy năm nhưng vẫn giữ tuyết sạch giá trong.
Mấy năm không gặp nhưng hai người vẫn giữ liên lạc ngầm
với nhau. Mối quan hệ “hai trong một” này chỉ mình Lưu Bình không biết. Và rồi
kế hoạch của chàng đã thành công. Lưu đã thi đỗ trạng nguyên, Châu Long lại trở
về bên chàng.
Thế nhưng… trong đêm hợp cẩn đầu tiên, chàng cảm thấy
vẻ gượng ép của nàng, dù sau đó rõ ràng nàng vẫn giữ mình trong sạch, không hề
có lỗi với chàng.
Có điều Dương lờ mờ cảm thấy tình bạn giữa mình và Lưu
đã có gì đó khang khác, tình chồng vợ giữa chàng và Châu cũng có gì đó gượng gạo.
Lẽ nào…?
Dương không dám nghĩ tới! Tiếc thay, ý nghĩ đó như con
ác quỷ cứ bám riết lấy chàng không buông.
Lấy được người đàn bà, đâu chỉ đơn thuần là thể xác,
mà phải là trọn vẹn cả thể xác lẫn trái tim. Có người đàn ông nào chấp nhận
trái tim của người vợ mình còn một góc khuất riêng dành cho người khác?
Dương Lễ nhìn ánh trăng khuyết dát vàng mái ngói ngơ
ngẩn bần thần…
—oOo—
Châu Long buồn bã nhìn chăn gối lạnh lùng, mấy ngày
nay nàng không gặp chồng, cũng không gặp… người đó.
Dương Lễ là người chồng tốt. Nàng hiểu điều đó. Đoạn
tình cảm ngày nào với Lưu Bình chỉ là để giúp y mà thôi. Nàng cũng hiểu điều
đó.
Nhưng sao nàng vẫn chua xót? Dương Lễ có thực sự yêu
nàng hay không? Có người chồng nào lại đẩy vợ vào vòng tay bạn mình, dù có là bạn
thân, dù là để giúp đỡ? Nhất là khi người đó nổi tiếng ăn chơi trác táng.
Nàng còn nhớ khi đó Dương từng nói với nàng con người
Lưu Bình thực ra vốn là chính nhân quân tử, không bao giờ dùng vũ lực cưỡng ép
ai, dù là khi xưa đang giàu có thế lực mạnh mẽ, Dương còn nói Dương rất tin
nàng.
Vì vậy, nàng liền chứng minh cho Dương bằng cách quyết
không động phòng. Nhưng thực ra Dương tin bạn hay Dương tin nàng nhiều hơn?
Dương yêu bạn hơn hay yêu nàng nhiều hơn? Nếu yêu nàng sao lại sẵn sàng để nàng
ngã vào vòng tay người khác? Đóng vai trò là người yêu lẽ nào không có lúc má tựa
vai kề, không có những lời thề non hẹn biển sao? Lẽ nào Dương ngây thơ không biết?
Lẽ nào Dương không hề ghen?
Và điều quan trọng nhất là liệu nàng có phải đã đóng kịch
với Lưu Bình chăng? Trong tận sâu thẳm đáy lòng nàng cũng không thể biết rõ.
Hay thực ra nàng không dám hỏi rõ lòng mình?
Lòng người đâu là gỗ đá, sao có thể vô tình? Kề cận mấy
năm, nương tựa nhau mà sống, mà cố gắng. Đoạn ký ức đẹp đẽ đó sao dễ dàng quên
được?
—oOo—
Dưới vầng trăng khuyết, ba người khác nhau nhưng số phận
gắn kết với nhau có cùng cảm giác như nhau. Chống chếnh, chơi vơi nhưng liệu có
ai dám phá bỏ cảm giác chống chếnh, chơi vơi đó?
Lòng người như đáy biển, lặng yên mà sôi sục những
sóng ngầm…
Đoàn Anh Kiệt
Tháng 11. 2009
(Viết tại Quy Nhơn, ngày gió lạnh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét