Waterford... tên thành phố ngồ ngộ...Nhiều tên người cũng ngộ... Mỹ giống giống Việt Nam... Tên giống như tên gió... Quên thì là không nhớ!Nhớ thì là không quên.Trời đất
xui khiến em buộc ràng thơ duyên nợ! Waterford thiên cổ... có thể một bến đò!Có thể một cơn mưa bóng mây sầu viễn xứ... Một lần thơ ứ hự, thơ thành pho sử thi...Bởi cô em Bắc
Kỳ hao hao người xứ Huế. Có thể em ứa lệ:thơ ngày càng tự do.Có thể
truông Nhà Hồ người ta chưa dỡ bỏ... Không tự dưng anh nhớ - em, mà nói vu vơ!Nhưng... có thể giấc mơ hiện trên cái laptop? * Nơi em, suối trong suốt chảy lăn đá không mòn... Câu
Nước Chảy Đá Mòn... quả thật là không có! Chỉ sông, bên bồi, lở...thì có, cho xa xăm... Chỉ đồng
có bóng tăm, cánh cò bay nổi bọt! Con mắt nào chẳng xót khi nhớ nhau, ngó rừng.Ăn của rừng rưng rưng... Ngón tay em, rừng
nhé! Mai
mốt đời sau kể có thành phố Waterford, có nước Mỹ đầy thơ...những bài tự do
không vận! Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét