Thì ra... em chẳng nhớ anh!Một ngày, mới đó, bình minh, đã chiều! Một ngày, lâu quá, bao nhiêu lần anh mở máy, em yêu mịt
mờ... Một ngày nắng, chớ không mưa, mây trên núi giống bài thơ sắp làm. Lá thì vẫn lá xanh lam có khi biêng biếc vàng vàng như
hoa, chắc con bướm có tưởng là chỗ anh đang ở ruộng cà vậy thôi? Một ngày rồi!Một
ngày rồi... Bốn phương mà một mặt trời về Tây?Em về Bắc, không về đây? Em từ Miến Điện em bay Đại Hàn? Con đường mà em đi ngang em đâu cần thấy thênh thang
thế nào... Em lên Bắc Cực thì sao? Lạnh em xám má hoa đào của anh! Bài thơ sắp chớ chưa thành, mặt trời lặn anh một mình
với thơ? Một mình anh với thẫn thờ, với đèn phố rọi xuống bờ cỏ khuya... Thì
ra có lúc không dè tình yêu là mộng bay về chiêm bao! Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét