KHÚC VE TRƯA
Chợt gọi về da diết khúc ve trưa
Hạ chang chói thắp màu phượng lửa
Gầy thương nhớ bóng hình ai biền biệt
Sỏi đá cựa mình bước chân cũ buồn tênh
Nghe tha thiết khúc hạ tình chưa dứt
Đường hoa xưa đâu sắc tím đợi chờ
Qua lối vắng ước một lần tái hiện
Giọt mưa chiều lấp lánh sợi trong veo
Rơi thảng thốt ánh nhìn như quen lắm
Cánh diều bay chấp chới phía hoàng hôn
Ta cúi nhặt tiếng cười ai trong vắt
Gió dịu dàng miền lá biếc lao xao
Chiều rắc xuống muôn vàn thương nhớ cũ
Phía ngày xưa cứ ngỡ đã phai màu
Chỉ tại khúc ve nhói lòng ta chi nữa
Mỗi hạ về trách phượng cứ đơm bông...
TRONG BUỔI SÁNG NÀY...
Vén hạt sương trong
Chợt gặp nụ cười cỏ
Gã mặt trời vô tri tia sáng
Có thể nào chậm lại một ban mai ?
Giữa lá và gió
Tiếng chim non chiếp chiu
Tôi vờ như chẳng thấy
Chiếc tổ rơm khô trong buổi sáng này...
Cứ để mọi thứ diễn ra thật tự nhiên và yên lặng
Những xáo trộn trong trật tự bình thường
Khu vườn một bông hoa gục đầu ngái ngủ
Ừ thì sớm mai lên...
Thôi đừng mang nỗi nhớ người dưng
Thầm nhắc câu thơ khe khẽ
Khúc nhạc lòng vô ưu chuông gió
Diễn tấu nỗi buồn không rõ tên...
Tịnh Bình
(Tây Ninh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét