BÉ XƯABé đã xa rồi bé xưa ơi,Mây ngang chừng tóc nắng quanh đồiMắt như hồ nước chiều thu lặng.Bé chẳng vương lòng chút tình tôi.Bé luôn dậy sớm để ôn bàiToán Văn Sử Địa cứ lo hoàiƠi Hình không gian chi mà khóChứng minh làm bé toát mồ hôi.Bé mong một ngày Thầy Cô nóiThôi thì chỉ học Sử, Văn thôiEm mô không thích thì cho nghỉTính toán làm chi để khổ đời.Tháng ngày êm ả cũng dần trôiBé khua guốc mộc đường song đôiMắt môi dần mọng, da hồng thắm,Bé đã quen rồi ánh mắt tôi.Ai hay trời đất thành cơn bụiBé đã xa dần những buổi chơiTôi về đếm bước lòng cô quạnhThương nhớ bên trời, thương nhớ ơi.Mấy mươi năm đã nửa cuộc đờiThôi hết mất rồi thuở hồng tươiBé nơi thềm nắng ngồi hong tócAi xúi chân tôi cứ đứng ngoài.Ai đem mắt tôi về bên ấyCả lòng, cả dạ, cả chân tayƯớc chi mình biến thành cơn gióVe vuốt tóc nàng, từng sợi mây.Bé đến phương nào, tôi ở đâyBuồn ơi tự cổ góp bao ngàyThềm xưa vắng bóng, tôi ngồi nhớ,Tôi gọi tên nàng, bé có hay?Bé đã quên rồi ánh mắt say?Tôi về gom lại bờ mi cayGởi theo làn gió về nơi ấyAi có bên thềm hong tóc mây?Phan Quỳ
Thứ Ba, 21 tháng 3, 2023
BÉ XƯA – Thơ Phan Quỳ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét