NỖI BUỒN CHÍN BÓINỗi buồn em chín bóiTreo trên cành đa đoanNửa trăm năm phận ngườiEm mỏi mòn mình ơi!Tháng Ba Xuyến Chi nởTrắng bên bờ cỏ xanhNăm mươi năm loanh quanhPhận mong manh duyên lạt...Đêm trôi trên tràng hạtLần in dấu đơn côiNhớ dòng sông xa xôiEm làm người chết hụt...Chuông đổ tiếng trầm nghiêngVang lên lòng độ lượngĐể được nói tiếng thươngMình ơi! vàng khuôn thướcĐôi bàn chân nhẹ bướcNgày mỗi một xa hơnĐưa tay đây mình ạDẫu gì cũng ngày xưa...Trần Mai Ngân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét