SÁNG NAY TÔI NHỚ CẦN THƠSáng nay tôi muốn khócLại nhớ Cần Thơ mìnhThôi hãy gắng lặng thinh?Kẻo người ta cười chếtĐời tha hương thấm mệtTự dưng bỗng nhớ quêKhóc chi người ta chê?Nhưng hình như môi đắng!Tại sao mà môi đắng?Chắc tại uống cà- phêQuên bỏ thêm cục đườngÔi nghĩ tôi thật tệ!Tôi đâu có rơi lệ?Lệ đâu nữa mà rơi?Quê hương của tôi ơiKhông có gì đâu nhé!Chỉ chút bên ngực tráiNhoi nhói đau mà thôiCó sao đâu, sẽ rồiSẽ hết thôi... uống thuốc!Tôi đi tìm viên thuốcTôi uống để thôi đauTôi uống để... quên mauNhớ chi cho ngực nhói?Nhói tim... làm chới vớiGây cơn mơ chập chờnThấy gì? Thấy cổng trườngThấy Cần Thơ một thuởThấy hoa phượng nở đỏThấy lụa trắng áo dàiThấy một chàng đứng ngóngThấy mắt liếc má hâyThấy hàng điệp lá bayRơi tóc chiều tan họcThấy Hòa Bình đường dọcĐại lộ của tương tưĐường Ngô Quyền hình nhưEm môi son cười mỉmThấy lòng tôi ngọt lịmĂn mười chén chè thưngCần Thơ tuổi bâng khuângCần Thơ thuở xuân nồngEm mười sáu trăng rằmĐã nghìn trùng xa xămBao năm rồi tha hươngVẫn quê hương ngôi trườngSáng nay lòng muốn khócCần Thơ... tôi nhớ thương!Nguyên Lạc
Thứ Tư, 30 tháng 6, 2021
SÁNG NAY TÔI NHỚ CẦN THƠ - Thơ Nguyên Lạc
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét