CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI NHÂM DẦN 2022 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 12 tháng 6, 2021

NĂM MƯƠI BƯỚC CHÂN CỦA BIỂN – Tản văn Huỳnh Thục Oanh

                    (Bài đã đăng trong Website Hội Nhà văn Việt Nam)

 
Tác giả bài viết Huỳnh Thục Oanh (Bình Thuận)
 

Chiều nay em ra biển bằng chiếc xe đạp ngày xưa thường dùng. Biển vắng. Con đường xuống biển trơ trọi những lều quán, những chiếc dù che được cột lại bằng đủ thứ dây, xếp hàng như những quân cờ trên đường, mặt bãi.
 
Từ đó, em đi về nơi của chúng ta…
 
Cội dương già, nơi chúng ta hay tựa lưng không còn. Em chỉ nhận ra nhờ những bước đi sau khi đếm đủ con số năm mươi. Anh ơi, còn nhớ lần đầu em đếm bước đi như thế, anh cười hỏi: Vì sao phải đếm? Em trả lời: Đếm để khi nào không còn anh thì về đúng chỗ của chúng mình.
 
Chiều nay em lại về nơi mình thường ngồi. Nơi ta có thể trông ra Hòn Bà và những con thuyền ngoài xa. Anh à… tất cả đều yên ắng.
 
Em còn nhớ như in mình hay ra biển vào thời điểm nào. Đó là sau ngày hai đứa tình cờ biết nhau khi em trên đường đi dạy học ở một thôn xa nhất của xã. Mộc ngày gió ngược. Xe em lỏng xích, thỉnh thoảng lại trật ra. Bàn tay con gái lấm đầy nhớt xích xe. Bất ngờ anh chạy qua, dừng lại, hỏi han. Anh đề nghị đẩy em một đoạn. Em từ chối. Anh rồ máy xe chạy đi, rồi sau đó quay trở lại. Anh tìm đâu đó một chiếc dây vừa đủ chắc để buộc vào xe em kéo đi. Em thích thú cười vang theo những con đường…
 
Ấy thế rồi mình dần thân nhau!
 
Lần đầu tiên hẹn hò, em đòi ra biển. Buổi chiều mưa bay mờ chân sóng. Em bảo rằng em thích nhìn mưa bay, xem con sóng bạc đầu trong mưa là thế nào. Anh yên lặng theo em cho dù khi ấy anh ho khúc nhắc, và khi gặp gió anh càng ho nhiều hơn. Nhưng em nói thích, anh cười chìu. Em muốn đo tình cảm của anh dành cho em.
 
Trên đường về mình gặp mưa. Lẽ ra hai ta vào nơi nào đó trú mưa thì em lại nói muốn về ngay. Anh ơi, khi đó trán anh nhíu lại rồi anh mỉm cười, cùng em đi trong mưa. Anh cởi chiếc áo khoát choàng qua người em, khàn đục gịong nói bởi nhiễm lạnh “tránh để người ta cười”.
 
Em đỏ mặt vì biết bao nhiêu đường nét thân thể mình hiện ra sau làn vải mỏng tanh và thấm ướt rồi. Em đỏ mặt vì lần đầu tiên có người biết mình ốm nhách ra sao. Nhưng rồi em tự nhủ: Một lần rồi thôi, mai mốt không dại nữa. Suy nghĩ đó giúp em có chút tự tin khi nhà ai nấy về.
 
Rồi sau đó là những ngày yêu nhau. Những ngày em tồ dại, thử lòng anh bằng những trò em nghĩ ra, cũng như khăng khăng bảo mình đúng trong mọi lần tranh luận. Nhưng em cũng nhủ lòng sẽ mãi yêu anh!
 
Đơn vị phân công anh đi công tác xa một thời gian. Thời đó, quãng đường đến nơi anh làm việc quả là xa thật vì đi lại gian nan. Từ nơi em ở muốn đến thăm anh, em phải bắt xe đi hai, ba chuyến. Việc dạy học không cho em làm điều đó nhiều lần. Hai ta cứ phải nhờ điện thoại. Có lần anh kể, bưu điện không mở cửa khuya, anh phải năn nỉ người trực để họ cho anh gọi cho em.
 
Em đón nhận giọng nói anh, bao giờ trước khi kết thúc, cũng muốn anh hôn em. Em chờ đợi anh về như đêm giữa tháng chờ ánh trăng rằm để sáng tỏa…
 
Có lần, em đi thăm anh, sau khi nhờ người hàng xóm chạy xe tải, ngồi trên xe, em nghĩ sẽ phải làm gì khi gặp anh. Sẽ tựa đầu vào ngực anh để anh hôn nếu chỉ có hai ta. Em nghĩ sẽ nấu cho anh ăn món gì trong vòng một ngày thăm ấy, cũng như mong anh khỏe mạnh cho đến lúc anh về với em. Tình yêu ấy đã hóa em thành cơn lốc ùa vào phòng anh…
 
Đến nơi, em thấy trong phòng có hai người. Anh đang nói chuyện với người con gái khác. Và thế là mắt em nổ đom đóm. Em thấy anh đáng ghét và những lời phân trần của anh không đáng tin. Em ngồi khoảng nửa tiếng thì quay về, cho dù biết phải cực nhọc đón xe về nhà.
 
Trên đường em nghĩ: anh phải có gì đó với người con gái nên mới không mở rộng cửa (ai tin được anh giải thích gió đẩy cửa vào). Dứt khoát, anh không còn đáng tin. Anh là loại đàn ông đầu môi chót lưỡi. Khi chết, xuống sẽ bị Diêm Vương đày đọa cho cái tội ham hố.
 
Thế là những ngày em không bắt điện thoại anh gọi, không chỉ một lần mà nhiều lần. Rồi cũng bất ngờ như em đi thăm anh, một buổi chiều lành lạnh, anh trở về. Em đã làm nũng, đã giận hờn, làm cho anh khổ sở, chỉ để anh biết em đã khổ sở như thế nào.
 
Vào một ngày có mưa, chúng mình đi biển. Lần đi biển đó, em bơi không giỏi nhưng cứ nhào ra sâu với sóng lớn. Anh cũng bơi theo. Nước biển vô tình đã cuốn anh ra thật xa, và khi em giật mình hiểu ra thì mọi chuyện đã muộn.
 
Em gào thét. Nhưng hôm ấy biển rất vắng. Vậy là em mất anh. Em gục xuống khi trông thấy người ta khiêng anh lên. Vạn ngàn lần em có tội, em mất anh rồi. Em quỳ xuống im lặng, đau đớn, mắt đăm đăm nhìn cuối biển cho đến lúc lả đi…
 
Chiều nay, đúng hai mươi năm của ngày đau thương ấy, em lại trở về nơi của chúng mình. Gốc dương cũ không còn. Em lẩm nhẩm đếm đủ bước năm mươi. Những bước chân của biển. Và em không biết làm sao lấp đầy nỗi nhớ anh, cho dù những người sau anh đến với em đều là người tốt, muốn em tươi vui thay vì lúc nào cũng trầm lắng, ưu tư.
 
Em dặn lòng, cứ đúng đầu hè lại ra biển với anh. Biển còn đó, em còn đây! Nhưng anh ơi, người yêu đầu tiên, miên viễn em và biển không còn anh, quặn lòng em một nỗi nhớ khôn nguôi!
 
                                                                   HUỲNH THỤC OANH

Nguồn:
https://vanvn.vn/nam-muoi-buoc-chan-cua-bien-tan-van-huynh-thuc-oanh/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét