Thi sĩ Bùi Giáng
DÂNGĐêm trần gian! Đêm trần gian!Đêm mưa xuống biển, lạnh tràn lên nonNgười sẽ hỏi: Vì sao con khổ?Thuở trần gian con đau đớn những gì?Giờ con muốn về đâu, con nói rõDù nơi nào, Ta sẽ để con đi!Con sẽ đáp: Từ xưa con biếtSẽ có ngày đứng trước Chí CaoCon đã định sẽ rồi con nói hếtNhững u tình không giãi tỏ từ baoTrần gian lạnh, con từng không chịu nổiNgười với người cứ làm khổ nhau luônChiều trời đẹp gió về có thổiVẫn không ta những sầu tủi giận hờnCon cũng thế và mọi người cũng thếNhững con người đáng lẽ yêu nhauTình có đến nồng nàn vô kểTình đã đi không nói hết lòng đauCon đã thấy khắp nơi khắp nẻoDiễn bao lần tấn thảm kịch nhân gianMàu sắc đỏ hồng tươi đã héoNói làm sao những mộng thắm úa tàn!Tuổi trẻ yêu thương ngó nhìn trong dạMột vườn hoa hồng cúc dậy lừng hươngRồi cứ thấy dần dần cánh rãCúc theo hồng rơi rụng giữa mù sươngCon vẫn biết đời người nhỏ béĐau vô cùng, dù có cũng nên thôiNhưng bắt gặp những mấy lần nhỏ lệHỏi vì sao cánh rụng lá hoa rơi?Những đêm khuya con tìm chổ con ngồiXa bè bạn, để nhìn Trời ngó ĐấtCon có hỏi "Đâu là Sự Thật?"Lời của con thốt lại có nên lời...Con đã ngó những mái đầu xanh tócCon đã nhìn những răng mọc trắng phauCon đã định trong giờ vui đừng khócChỉ lúc này, đừng tiên cảm mai sau!Nhưng khó quá hết làm sao ray rứtKhi nghĩ mình chính sắp phụ các emGió thổi mãi, tơ lòng con sẽ đứt:Bàn tay con không đủ sức gắn hànThân là máu, thịt và xương chia biệtQuả tim mềm sao quá dễ tổn thương!Tình cao quý vẫn là dây oan nghiệtNgắn vô cùng, lần phùng ngộ với vô biên...Mồng ba Tết ra đường con gặpMột trẻ em đi bán đậu phụng rang- "Thầy mua giúp! Đầu năm, dịp Tết..."Con mua nhiều, rồi nước mắt chứa chanVì con biết ngày Mồng ba một dịpKhông còn về cho bao đứa trẻ conBán đậu phụng hay lau giày lau dépĐã lang thang đầu gối rụng mỏi mònVà khách rộng lòng, ngày mai sẽ hẹpSẽ tàn nhẫn vô cùng với tất cả các emMà con biết vẫn không sao trách đượcVì tim người cũng canh cánh một mũi tênCon chỉ kể những tủi buồn riêng rẽLời của con không đủ sức nói thêmNhững đau thương mênh mông như trời bểĐương giày vò nhân loại suốt ngày đêmHỡi Thượng Đế! Cúi đầu con thưa lạiỞ trần gian ai cũng khổ liên miên;Người đã dựng cảnh tù đày đạo mãiĐể làm gì! Cho sáng nghĩa Vô Biên?Con có nghĩ ắt là phải thếMột đôi lần con ghì siết hai tayNàng Thơ đẹp của trần gian ứa lệBảo con rằng "Hãy nhớ lấy Phút Giây!"Con hoan hỉ xin tạ lòng Thượng ĐếBan hồng ân cho con nhớ nhiều ngàyNgười đã hỏi vì sao con khổMuốn nơi nào, Người cho phép đi ngay.Con xin đáp: Nơi nào cũng đượcMiễn là đừng quá tủi lạnh lầm thanMột kiếp sống con lĩnh thu bài họcXin đợi làn suối ấm tấm thân conNơi nào đó dù sao cũng đượcCon muốn nhìn lại mặt những người thânTừng đã khổ cùng con đã khócTừng đã vui chung cười một đôi lầnGặp nhau lại ở nơi nào tùy Thượng ĐếĐể chúng con có thể vui với nhauNgó lại mặt, mắt chúng con trào lệ- Nhưng không còn là lệ của thương đauCon quỳ xuống, nhịp lòng con đứng lạiCon gục đầu tim thổn thức run runNhững lầm lỗi thuở nào con ghi lạiNgười cầm giùm và xóa hết cho conBÙI GIÁNG(Trích trong tập “Chớp Biển”, 1996)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét