Nhà thơ Quang Tuyết
TA ĐÃ NGHETa vẫn nhớ một thời tuổi nhỏChưa một lần chạm mắt nhìn nhauNgây thơ quá hay vì say tình ảoĐể rồi quên theo màu áo úa nhàuTa vẫn nhớ phút tình cờ gặp lạiGiữa phồn hoa muôn vạn ánh đèn màuÔi ký ức rong rêu thời tuổi mộngLúc xa rồi mới chợt thấy lòng đauTa đã nghe ngàn lời tha thiếtNhư gió reo thăm thẳm tự biển sâuNhư thảnh thức nhịp sóng tình muộn vỗÔm cô đơn trong hạnh phúc mỗi chiềuTa đã nghe nồng hương mùi cỏ dạiPhả vào mơ tống biệt nỗi cô liêuNghe vị ngọt nồng nàn trên môi héoNghe mưa reo thần thoại tuổi xuân kiềuQuang Tuyết(2012)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét