Và hơn hết là trong đó luôn ẩn chứa điều gì thầm lặng chạm nhẹ trái tim ta thăm thẳm tình yêu tuyết trắng.
Một trong những bài thơ hiếm hoi đó, mà hôm nào tôi gặp, là những giòng tâm tưởng của nhà thơ nhà giáo Đỗ Tư Nhơn:
Dường như cómột chiều mưa ướtdáng em xưa đi ở bến sôngtay trong tay lặng thầm chân bướcngoảnh lại nhìnsương khóimênh mông…
2. Đỗ Tư Nhơn làm thơ không nhiều và viết cũng không nhiều - bởi ông đã dành trọn đời mình cho bụi phấn sân trường, cho GIÁ TRỊ một trung học Nguyễn Hoàng đầy hoài niệm, cho những thầy cô đồng nghiệp, cho những thế hệ học trò, cho gia đình và cho những đứa con xa.
Một mái nhà lặng lẽ ở quê nhà Quảng Trị- miền đất nơi ông đã lớn lên cùng người em trai nổi tiếng đã mất- nhà thơ triết gia Đỗ Tư Nghĩa (1947- 2021) - cùng với Mẹ tôi và Ngoại.
3. Trong ký ức của tôi, có một con đường đất nhỏ từ nhà tôi qua nhà Ngoại. Con lộ quạnh hiu đó, một bên là bụi cỏ bờ tre, một bên là ruộng lúa lẫn trong sương những buổi sáng -hay trong khói đốt đồng những chiều đông giá lạnh, gió thổi mịt mờ.
Con đường ký ức đó, trong trái tim tôi, dường như có chút gần gũi với con đường mà năm xưa thi hào Nguyễn Du đã viết trong bài thơ Dạ Hành:
古陌寒風共一人Cổ mạch hàn phong cộng nhất nhân
Tạm dịch (NĐH):
Thấm gió đường xưa một bóng người.
Chao ôi! Đường xưa của bất kỳ ai cũng đều mang một nỗi ngậm ngùi. Cũng là hình bóng của con đường kỷ niệm
4. Người viết bài thơ tuyệt bút nói trên là cậu tôi - thi sỹ Đỗ Tư Nhơn. Năm tháng qua đi, qua đi, qua đi, nhưng tình yêu cùng những chiều mưa và những bài thơ ở lại.
4. Người viết bài thơ tuyệt bút nói trên là cậu tôi - thi sỹ Đỗ Tư Nhơn. Năm tháng qua đi, qua đi, qua đi, nhưng tình yêu cùng những chiều mưa và những bài thơ ở lại.
Dường như cómột chiều mưa ướtdáng em xưa đi ở bến sông...
Ở lại trong hôm nay, hôm qua và ngày mai. Với dấu yêu thuở nào.
Nguyễn Đại Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét