GIỮA MÙA NẮNG VÀNGgiữa mùa nắng vàng hiu hắtvề đây đôi mắt dịu hiềnvề đây cả bàn tay đẹpđi tìm thăm xứ người emngõ hẹp lối vào gác trọchiều trưa nhạt nắng bên thềmbỗng dưng sao lòng se thắtvương vương đếm mấy nỗi niềmgặp nhau sao mà không nóituổi hiền mà cũng lao đaoơ kia làm sao chị khóctình em vẫn như dạo nàochị bảo rằng đây mưa nắngbốn mùa em có buồn khôngem cười làm sao cay đắngchị ơi lệ ở trong lòngchị hỏi rằng đây mưa nắngbốn mùa em không buồn saođêm đêm sao nhiều sương trắngem như nằm thấy kiếp nàochị hỏi rằng đây hoang vắngbiết rồi em có sầu vơiđêm đêm ai người tâm sựtha hồ mà đếm sao rơimai mốt chị về phố cũchị ơi thương chị làm saovì em có mình chị đólàm sao lòng không nghẹn ngàomai mốt chị về phố cũbiết lòng ngày mai ra saoem ngại đất trời dâu bểlòng ta rồi cũng bể dâuNguyễn Đức Sơn
Thứ Bảy, 27 tháng 5, 2023
GIỮA MÙA NẮNG VÀNG - Thơ Nguyễn Đức Sơn
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét