ĐƠN PHƯƠNGTháng giêng nghe gió xuân vềLung linh vạt nắng tóc thề ngang vaiVườn ai vàng sắc hoa maiChao nghiêng bóng nhỏ em ngoài mái hiênThương sao đôi mắt ngoan hiềnĐưa anh chết lịm vào miền mộng mơBao chiều anh đứng bơ vơNghe chim hót gọi trên bờ tường caoPhố buồn ngỏ vắng xôn xaoTương tư dáng ngọc lối vào nhà emCon đường rợp bóng thân quenTay ai cửa sổ buông rèm thấy thươngChiều nao mưa bụi vương vươngEm đi áo lụa bay dường như tranhLối về thoảng nắng vàng hanhTình ơi sao mãi mong manh tình buồnTóc em từng sợi tơ buôngRu hồn anh lặng vào chuông nguyện chiềuBao lần anh đứng cô liêuĐể nghe thương nhớ như triều sóng dângEm về có thấy bâng khuângCó nghe xao xuyến đôi lần không em?Hoàng hôn phố nhỏ lên đènSương rơi lành lạnh lối quen giăng đầyChiều đi hun hút heo mayCô đơn anh tựa vầng mây cuối trờiYêu thương chẳng nói nên lờiĐơn phương anh mãi một đời đơn phương!Thùy Châu
Thứ Tư, 1 tháng 2, 2023
ĐƠN PHƯƠNG – Thơ Thùy Châu
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét