VIẾT BÊN Ô CỬA SỔ MÙA XUÂNMen theo đường bay vùng mây trắngNhững cuộc hành trình đến đi trong ý nghĩLà đỉnh núi cô độcChóp hoang vu sợ bước chân ngườiKhông cả loài thú hoangMõm đá cố oằn mình dựng lên sừng sữngVài bông hoa không rõ hình hàiCố chen lấn cùng đám gai gócXua tan màn sương khóiMùi âm khí lởn vởnDẫu đông tàn thèm chút hơi xuânXa xa là bóng núiQuanh mình không một tiếng chimÔ cửa sổ trống hoácMùa xuân dè dặt từng bước chân hoài nghiCâu thơ trò chuyện cùng ý nghĩĐôi khúc rời lan manGhét cay ghét đắng màu cúc trắngMàu tinh khôi giả dốiSao không thể khước từĐôi bàn tay lấm lápBiện minh vô vàn lý doChẳng muốn rời bỏ vùng an toàn mà đôi chân cứ chực muốn bay lênTrên cao kia là nắng gióCó lẽ chúng sẽ không còn êm đềm và lãng mạn như lời lũ chim thường tự huyễn hoặcCon đường mòn là nơi trở về an toàn cho mọi bàn chânBên ô cửa sổNgoài kia là mùa xuânVuột mất tứ thơ chưa kịp nghĩVẫn không đành khép cửa đuổi xuân đi...TỊNH BÌNH(Tây Ninh)
Thứ Tư, 8 tháng 2, 2023
VIẾT BÊN Ô CỬA SỔ MÙA XUÂN – Thơ Tịnh Bình
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét