ĐỘC HÀNH CA là bài thơ của Trần Huyền Trân, chưa được công bố đầy đủ bao giờ (theo lời giới thiệu của Phạm Thị Hòa).
- Trần Huyền Trân tên thật là Trần Kim, sinh ngày 13-9-1913 tại Hà Nội, quê làng Nhân La, huyện Ân Thi, tỉnh Hưng Yên. Từ năm 1939, ra báo "Bắc Hà" và viết cho: Phổ thông bán nguyệt san, Tiểu thuyết Thứ Bảy, Truyền Bá, Ích Hữu....Từ năm 1945 chuyên làm kịch. (Năm 1948: Trưởng ban Ca kịch Nha Thông tin Việt Nam; 1957: Thường vụ Hội Nghệ sĩ sân khấu Việt Nam)
.Tác phẩm: Thơ Trần Huyền Trân (Thâm Tâm đề tựa) chưa in; Rau Tần...
ĐỘC HÀNH CAỚ kìa! thiên hạ đang say!Ớ nghìn tay nắm nghìn tay đang cườiNhớ người nhạt thếch rượu đờiTay vo chỏm tóc ta ngồi ta caTình tang lỗi nhịp mình taThương về đầu bạc xót xa má hồngĐèn chong ai vợ không chồngVõng đưa ai mẹ bế bồng không conNằm đây thép rỉ sơn mònCái đi mất mát cái còn lần khânCúi đầu bóng rét vương chânNgẩng lên đã đụng trời xanh trên cànhKhông vui sâu cỏ không đànhMà cười nghe chửa ngọt lành trái mơĐã toan ném bút, vùi thơThỏng buông tay áo sợ dơ dáng đờiTrót thừa ừ ngược ừ xuôiChút thân tâm sự ra người hát ngaoGiao tình rợp chén chiêm baoNgựa Hồ thôi gió bão nào đạp chânĐây người áo đỏ tầm xuânĐấy đi tang trắng mấy lần trùng quanKhông dưng rét cả dây đànNày cung dâng áo ngự hàn là đâyĐêm nay cùng đổ bụi giầyMiệng cười ha hả, thơ mày rượu taoSay đời nhắm lẫn chiêm baoThơ ra miệng dại sầu vào mắt điênĐầu bồng khí núi đang lênSá gì bóng tối đắp trên thân còmGặp thời xô xát nước nonTa trôi người chảy lòng còn ngó theoĐưa nhau qua bữa cơm nghèoĐứa sầu gào rượu, đứa nheo mắt cườiVung tay như vạch ngang trờiBảo rằng đâu nữa cái thời ngất ngưChén mồi dù hắt ưu tưSao cho ráo được gió mưa lội lầmCõi ngoài trăm họ muôn dânSống trong rau cỏ vẫn thầm khóc thanSao ta lỳ mãi ruột ganĐời ai mắt sáng hơn vàng mà mongChẳng nghe đỏ khé sông HồngSóng ngàn xưa vẫn động lòng ngàn sauChẳng nhìn bóng đá thâu thâuNon Lam như kẻ gục đầu còn thươngChẳng hoài thóc giống vất vươngGiếng khơi lấp mạch, cây vườn rụi hoaTrách nào trái rụng sương saCốt muôn trẻ đắp muôn già càng caoMồ hôi làm suối chiêm baoNguồn sinh vô lượng đổ vào vô biênLũ mình rắp hận thành điênCái câm thuở ấy cười lên thuở nàyThế rồi thí bỏ rủi mayĐứa giam cõi bụi đứa đày rừng sâuVai cày chẳng kẻo thân trâuGiong xe chẳng kéo tóc râu làm bờmNẻo về chật chội áo cơmDặm đi lại động từng cơn lá rừngLòng ta không sóng không dừngThơ vang lại vướng mấy tầng cửa quanNgẫng thì núi quấn mây tangKìa đông lửa cháy, kìa nam khói mùTrời xanh như cỏ trên mồĐời hoang chôn cả xuân thu một thờiNghêu ngao cho sập tháng ngàyKhề khà cho ráo hận đầy từng hơiChiều nay nâng chén lên môiKhông dưng tưởng nhấp máu người tanh tanhCung tay ném chén tan tànhNghe vang vỡ cái bất bình thành thơCố nhân! Ới hỡi người xưaDọn đi tâm sựÐẩy mưa về rừng!Khâm Thiên 1940Trần Huyền Trân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét