HƯƠNG TRINH BẠCHNhững người gái vẫn cùng ta gặp gỡ,Cũng như em dấu kín mộng linh hồn.Cũng đắm tình trong mắt liếc, môi hôn,Lòng chưa ngỏ cũng sẵn sàng ân ái.Ta mê muội giữa một bầy yêu quái,Biết cười vui, nói những giọng êm đềm.Và than ôi! tàn nhẫn cũng như Em,Từng nhan sắc ngẩn ngơ hay kiều lệ.Ta đau đớn mà yêu chưa kịp nghĩ,Cả thịt xương mòn mỏi nhớ thương ai?Đời hưng vong - ôi thành quách, lâu đài,Tự thiên cổ đứng buồn soi đáy nước!Vườn Lạc Hoa ngày nay không quen thuộc,Ta ngủ trong tưởng vọng Đoá Hồng xưa.Bước chân em đánh thức dậy tình cờ,Để trông thấy buổi chiều về tiêu diệt.Em giống ai? ta điên rồi, không biết!Nụ hôn đầu tê dại đến tâm can.Ta nhìn theo hình bóng những năm tàn,Ta sảng sốt vội ôm ghì xuân sắc.Lời em nói, ta chưa hề nghi hoặc,Tiếng em cười, ta vẫn khát khao nghe.Ta van xin từng phút mộng vai kề,Lòng tín ngưỡng cả mùi hương phản trắc.Đời bỏ ta nằm trong tay Nữ Sắc,Đêm hãi hùng nghe vẳng bước thời gian.Bóng thê lương rờn rợn ghé bên màn,Ta gục khóc, tưởng Tình Xưa ngồi cạnh.Em đã đi như bao người gái lạnh,Vẫn cùng ta gặp gỡ những đêm buồn.Say vô cùng dư vị cặp môi son,Thoảng xiêm áo, nhớ mùi hương da thịt.Ta không biết, em ơi! không dám biết,Ai hững hờ, ai mộng với ai say?Những ai kề môi ân ái vơi đầy,Những ai nói, ai cười như hứa hen?Quên Tình Ái, ta phá tàn cung điện,Đi ngoài sao thầm lặng khóc trời xanh.Xa mắt em, xa ánh sáng kinh thành,Mỗi bước chậm xót thương hồn đường phố.Ôi gác ca lâu, rèm buông lửa đỏ!Ôi mộng xuân lả lướt những đêm tình!Cốc rượu hồng, hy vọng sáng rung rinh,Mùi son phấn khác gì hương trinh bạch?Tỉnh truy hoan, ta vẫn là sầu khách,Mảnh hồn đau lạc lõng dưới trăng tà.Kìa, xiêm đào thương nữ thoáng như hoa...ĐINH HÙNG(1954)*Nguồn:1. Đinh Hùng, Mê hồn ca, Văn Uyển ấn hành, 19682. Đinh Hùng, Mê hồn ca, Nhà sách Khai Trí tái bản, Sài Gòn, 1970
Thứ Hai, 8 tháng 3, 2021
HƯƠNG TRINH BẠCH – Thơ Đinh Hùng
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét