Nhà
thơ Trần Vấn Lệ duyên vẽ theo yêu cầu của Nguyệt Mai
Sáng nay, tôi nhìn thấy Mặt Trời Chưa Có Lên! Tôi cố tình ngủ quên là ngày có Buổi Sáng!
Tôi thích mình lãng mạn cứ sống bằng buổi chiều. Tôi thinh thích đăm chiêu theo hàng đèn đường phố...
Tôi muốn mình bé nhỏ như chiếc lá vùa rơi...Chiếc lá vàng rụng rời nó đang nằm dưới đất.
Nam Mô A Di Đà Phật! Tôi ngậm chữ Như Lai, chỉ mở nói tiếng Hi khi sát người đi ngược...
*
Sáng nay tôi bạc nhược... chắc trái tim tôi mềm? Tôi nghe tiếng bước êm, của tôi, sân chim vắng...
Dãy núi xa, không nắng.
Ngày mặt trời chưa lên!
Tôi làm thơ vô duyên mà em cầm hôn được! Hay tôi hay nói trước: "Anh sắp có bài thơ!".
Lời nói trước đi qua. Lời nói sau chưa có. Chuyện buổi sáng chuyện nhỏ như con thỏ vậy thôi!
Nghe khúc khích em cười. Tôi thẫn thờ nhớ tóc. Tóc người thương như ngọc tơ trời mươn mướt trăng...
Trần Vấn Lệ

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét