Nhà thơ Tịnh Bình
VỀ XUÔI MƯA NGUỒNLoanh quanh mấy bận trầm luânGương xưa đã vướng bụi trần mấy khiDùng dằng lúc ở khi điBèo mây sum họp chia ly lại buồnÁi hà càng buộc càng vươngNgười thương kẻ ghét chung đường sánh vaiMờ mờ nhân ảnh tỉnh sayCùng chung một giấc mộng dài vô minhNghiệp đeo như bóng theo hìnhXuôi tay nhắm mắt giật mình tỉnh raĐâu là bản thể hỡi taTrời xanh hoa lá giao hòa nước mâyBồ Đề nào thấy bóng câyGương trong đâu nhọc bởi tay người chùiBận lòng chi để ngậm ngùiKhông sinh chẳng diệt về xuôi mưa nguồn...
Tịnh Bình(Tây Ninh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét