Nhà thơ Tịnh Bình
THU VỀ PHỐHàng cây cởi vạt áo xanh mùa hạPhố ban mai khe khẽ lời ca sươngEm nghe không chút tình thu e ấpThánh thót cung đàn huyễn hoặc phím âm trôiChiều khép hờ vạt nắng muộn trên miLoanh quanh phố những vòng xe trầm mặcChòm mây trắng bay cuối trời phiêu lãngTình hư vô nên đâu mặc cả nỗi niềmQuán chơ vơ dăm câu thơ ngồi đợiCây bàng già cũng vờ trút lá thuPhố buồn thiu tìm cơn mưa đi lạcCuối con đường hành khất một mùa thuVay phiến nắng trải mơ hồ lối cũPhố chợt trầm một nốt âm thuLuồn ngực gió tìm heo may sót lạiBầy cỏ hoang mọc thương nhớ xanh bờ...
GIAN BẾP MẸCó một thời tưởng chừng xa xôi lắmChuyện hôm xưa như hóa cổ tích rồiTa chẳng thể ước mình hoài trẻ nhỏPhải trưởng thành và phải lớn lên thôiCó một thời hoài vương vấn không nguôiCó một nơi mãi không rời thương nhớGian bếp mẹ ẩm ương mùi khói ướtBạn cùng ta này chú chó tuổi thơSớm mai nào còn ấm những tàn troNgày đông lạnh bập bùng bên bếp lửaDáng mẹ ngồi đơn côi trong thầm lặngCon đến trường chân sáo bước vô loMái nhà xưa bầy chim sẻ rủ nhau điChiều lam khói chợt bồi hồi quê xứChân mòn mỏi bao nẻo đời xuôi ngượcThương thắt lòng lọn khói bếp trầm tưXuân lại về trong gió nắng hình nhưKhúc hoan ca rộn ràng vui xóm nhỏTa chỉ ước được trở về gian bếp mẹTí tách cơm sôi lũ bồ hóng reo cười...LÒNG TA TỪ ẤY...Lòng ta từ ấy... Phía hoa senChắt lọc bùn đen sáng muôn vànKhông nhơ không nhiễm buồn nhân thếTự tại tinh khôi đón mây ngànLòng ta từ ấy... Một niềm tinThế giới hoa sen một mảnh tìnhGió lay chuông thức hồi tịnh độKhép lại đêm dài ánh bình minhLòng ta từ ấy biết thương hoaSớm tối ân cần niệm thiết thaĐâu nhọc công người vun phân nướcTâm thiện ý lành ấy chăm hoaLòng ta từ ấy... Nguyện như senChẳng dơ chẳng sạch chẳng sang hènThanh thoát bạch y vào cửa PhậtChẳng quên hạt mầm phía bùn đen...TỊNH BÌNH(Tây Ninh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét