Ngày xưa, sau khi mất sáu ngày để tạo nên trời đất vũ trụ, Thượng đế ngồi ngẫm nghĩ thấy đất trời đẹp đẽ thế này với bao nhiêu tinh túy của chất xám mà Ngài đã sáng tạo ra lại không có tạo vật nào hưởng thụ và làm sinh động lên thì uổng phí quá bèn lấy một mẩu đất đẹp nhất thế gian nặn ra Adam (người đàn ông) con người đầu tiên trên quả đất, rồi hà hơi cho Adam sự sống.
Adam tung tăng vui mừng chạy nhảy trong vườn địa đàng, ăn trái cây, uống mật ngọt, ngắm trăng lên và hoàng hôn xuống. Nhưng rồi Adam thấy cô đơn buồn chán vì không có ai chơi cùng, không có việc gì làm vì mọi thứ ở vườn đều có sẵn (nên đa phần đàn ông sau này đều làm biếng và quen ăn đồ ăn có sẵn là vì lí do này).
Adam nghĩ ra cách tiêu sầu bằng cách lấy mật ong pha với trái cây, phơi ba lần nắng bốn lần trăng nhằm giết thì giờ rảnh rỗi, ai dè cái món ấy lên men thành một loại thức uống khiến người ta điên đảo đầu óc, hoang mang tinh thần, thăng hoa cảm xúc - cái thức ấy gọi là RƯỢU và tồn tại đến ngày nay, chỉ có điều đã biến tướng ra thành nhiều thể loại khác nhau từ rượu đế Gò Đen đến rượu vang, vốt-ka, cô-nhắc và thỉnh thoảng bị lễnh loãng do một vài tay chế biến lại gọi là BIA.
Uống cái thức ấy vào thì đầu óc thường mụ mẫm, hành động thiếu suy nghĩ nên Adam bấm gan bấm bụng chạy đến gặp Thượng đế và than thở về nỗi buồn và sự cô đơn của mình. Thượng đế vốn cũng chỉ có một mình, chẳng vợ con chi nên “luôn luôn lắng nghe và thấu hiểu” tình cảnh của Adam bèn hóa phép cho Adam ngủ say rồi lấy cái xương sườn bên hông của Adam, nặn ra một tạo vật khác đặt tên là Eva - người đàn bà đầu tiên trên quả đất.
Adam tỉnh dậy thấy Eva thì bỏ chạy và cuống cuồng chui vào bụi rậm để trốn vì cứ tưởng là quái vật đột biến hay sư tử tiến hóa mà thành, Eva thấy Adam thì cười ngất ngưỡng vì cứ tưởng đó là một con tinh tinh bị bệnh nên rụng hết lông. Eva bẻ ngay một cành cây và nhử nhử trước mặt Adam mong kéo được con tinh tinh lạ ấy ra khỏi bụi rậm và nhốt vào chuồng nuôi làm kiểng. Vốn dĩ Eva là phụ nữ mà phụ nữ thấy con gì lạ là cứ muốn nuôi thử hay ít ra cũng sờ thử - đó là lí do mà ngày nay phụ nữ chỉ thích nhốt đàn ông trong nhà không cho đi rượu chè cùng bè bạn và bắt đàn ông làm đủ thứ việc nhà để thử thách khả năng chịu đựng của đàn ông.
Nhưng Eva nhử mãi mà Adam vẫn trốn, Eva liền ngồi xuống và bưng mặt khóc (ngày nay cũng thế, phụ nữ hễ đụng chuyện là bưng mặt khóc).
Thượng đế thấy thế mủi lòng bèn hóa phép, một tia sét đánh trúng giữa Adam và Eva (chính là tiếng sét ái tình), nỗi sợ hãi biến mất, cả hai chợt nhìn thấy nhau hấp dẫn lạ kì, họ bèn bỏ mặc Thượng đế đứng chơ vơ giữa vườn địa đàng, nắm tay nhau chạy về phía chân trời đầy hạnh phúc (trong các phim truyền hình Việt Nam khi nào cũng tin vào ý tưởng đã trở thành kinh điển này, thường làm đoạn kết một chuyện tình có hậu bao giờ cũng là hai nhân vật nắm tay nhau chạy về phía cuối trời, chỉ có khác với Adam và Eva là họ có mặc quần áo, vì nếu không mặc áo quần thì Sở Thông tin văn hóa không duyệt và không cho phát hành, phim quay ra rồi mà không chiếu được thì đói chết!).
Thượng đế đứng nhìn theo hai người, khôn xiết vui mừng vì hình ảnh lãng mạn mê hồn: hai người trần trụi chạy trong cảnh hoang sơ dưới vầng dương đỏ ối! (sau này phim ảnh hay khai thác hình ảnh lãng mạn này)
Lẽ ra mọi chuyện đã kết thúc có hậu nhưng Thượng đế nhớ ra rằng hai người trong mừng vui đã không làm một chuyện rất đáng nên làm: đó là nói lời cám ơn với Thượng Đế, người đã có công sinh ra đàn ông lại sinh ra đàn bà - Thượng đế vô cùng buồn bã nhìn Adam rồi chép miệng: Đồ dại gái!
Vì câu nói vô tình này mà định hình luôn một đặc tính cố hữu của đàn ông là “dại gái” và cái đặc tính này không sao sửa chữa được, cũng chẳng có thuốc chủng ngừa dù y học đã tiến tới vượt bậc và con người đã lò mò lên tận sao Hỏa.
Hơn thế nữa, vừa thấy Eva, Adam đã nháo nhào chạy theo mà quên trời quên đất cũng lại tạo một tập tính tệ hại cho đàn ông hậu duệ sau này: cứ thấy gái là chạy theo, bỏ mẹ bỏ cha bỏ công sinh thành!
***
Adam và Eva có nhau thì vui lắm! họ cùng nhau làm mọi thứ xưa kia Adam chỉ làm một mình. Cùng tung tăng vui mừng chạy nhảy trong vườn địa đàng, cùng ăn trái cây, cùng uống mật ngọt, cùng ngắm ánh trăng lên, ngắm hoàng hôn xuống... Adam có Eva cạnh bên thì mừng lắm! Có bao nhiêu điều hay thì bung ra cả (chả trách đàn ông thời nay cũng thế) có cái gì vợ cũng biết, có cố giấu cũng không xong, kể cả quỹ đen hay phòng nhì em út...
Cái dại nhất của Adam là tiết lộ bí quyết pha rượu cho Eva. Lúc đầu thì cũng chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ là họ cùng nhau thưởng thức, cùng nhau thăng hoa, cùng nhau tận hưởng mọi thứ trong men rượu... Cuộc sống trôi qua êm đềm nếu như không có một ngày nọ (hình như là kỉ niệm ba năm ngày gặp nhau, tiền thân của kỉ niệm ngày cưới bây giờ) cả hai cùng uống rượu, ngắm trăng lên và nhấm nháp “mồi” bằng một trái táo Adam đã hái được trên một cây táo mọc ở phía đông vườn địa đàng. Vì trái táo này là hàng hiếm, do Thượng Đế chỉ dành riêng cho mình và cấm hai người ăn (kiểu như dân thường thì uống rượu đế Gò Đen còn đại gia thì uống Chivas cao số vậy). Lâu lâu mới có mồi táo ngon, hai người uống quá chén, mà thói thường hễ say thì thiếu kiềm chế, mà hễ thiếu kiềm chế tất sinh ra làm bậy, nhưng ngày xưa mới chỉ có hai người nên chưa có tham ô, hối lộ... Cho nên cái bậy nhất họ có thể làm là... làm tình. Cái này về sau ứng thành câu nói: Khôn ba năm dại một giờ. Hậu quả của chuyện này thật khủng khiếp (đến ngày nay vẫn thế), cứ sau một lần dại thì cuối cùng luôn đưa đến bệnh viện phụ sản để giải quyết hậu quả. Ngày xưa chưa có bệnh viện phụ sản để “giải quyết” nên cuối cùng Thượng Đế cũng biết chuyện. Người giận lắm! Giận vì chuyện trai gái hư hỏng của hai người thì ít vì Người vốn biết chuyện “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Cái giận nhất của Người là hai đứa kia dám trộm táo hàng hiệu của người mà ăn nhậu vô tổ chức, lại say sưa nhậu nhẹt gậy hậu quả nghiêm trọng (do ngày xưa chưa có các biện pháp kế hoạch hóa gia đình) nên Eva đã dính bầu.
Giống hệt như các bậc sinh thành ngày nay, Thượng Đế sợ xấu hổ, dù lúc ấy trên trời chỉ có mình Ngài, chẳng có ai rảnh hơi đàm tiếu thị phi như miệng lưỡi độc địa của thế gian ngày nay, lại sợ để hai người trên trời không khéo cây táo quí độc nhất bị hái trộm sạch sành sanh.
Thượng Đế bèn đuổi hai người ra khỏi Vườn địa đàng (các bậc cha mẹ sau này thì đuổi con lỡ dại ra khỏi nhà, có vị lại bày đặt từ con, không nhìn mặt con cho bỏ ghét).
Bụng mang dạ chửa, không biết làm gì kiếm sống vì vốn dĩ có Adam dâng hiến lo lót đủ thứ xưa nay (ngày nay mấy anh đại gia áp dụng triệt để chiêu này của Adam, lỡ cua được em mỹ nữ nào là lo nhà, lo xe, lo quần áo em xài ứ hự!). Eva tức lắm, ngày nào cũng lèm bèm nhiếc móc Adam bất tài vô dụng không lo được cho vợ con. Còn Adam cũng có sướng gì, khổ sở trèo cây hái quả nhưng Eva ốm nghén nào có ăn được gì, ói ra hết trơn, báo hại có bầu mà ốm nhon ốm nhách. Adam thương vợ, lại thấy mình bất lực nên buồn quá, uống rượu giải sầu (đàn ông sau này cũng vậy, cứ sầu là uống, có điều biến tướng hư hỏng hơn, uống kèm mồi là một em chân dài váy ngắn, mà vui cũng uống, không vui không buồn chi cũng uống miễn có người bao). Eva biết được giận lắm, đem rượu đổ hết xuống sông. Nào ngờ cá dưới sông uống rượu say xỉn bơi không được nổi lên bụng trắng xóa, Eva bảo Adam vớt cá lên chế biến món ăn để tẩm bổ (bắt đầu từ đó con người biết ăn mặn, từ bỏ luôn cái thời ăn chay toàn trái cây thanh tịnh). Cá nhiều ăn không hết, Eva lại bảo Adam đem phơi khô, để dành ăn dần (khai sinh cho nghề làm khô mắm sau này).
Ăn cá mãi cũng ngán Eva thèm ăn thịt, nhưng thời đó chả có vũ khí cũng không có thuốc nổ, chẳng có bẫy lồng, Adam cố hết sức vẫn chẳng bắt được con thú nào. Eva bèn nghĩ ra cách nấu rượu đổ cho muông thú uống, mong chúng sẽ bị say đi không nổi mà bắt. Nhưng nào ngờ muông thú có đô cao hơn cá, tửu lượng khấm khá nên chỉ say chút ít, thỉnh thoảng có vài con còn hứng chí đánh nhau tùm lum, nhất là lũ trâu bò, nhỏ hơn thì mấy tên gà rừng láo toét (nguyên nhân sau này có chọi trâu chọi gà là từ đây), chỉ có điều thời đó chúng chỉ đánh nhau hoặc cho vui hoặc giành lãnh địa, giành con cái... chứ chưa có cá độ như bây giờ.
Uống nhiều đâm ghiền, lũ thú rừng bắt đầu thiếu rượu thì không chịu nổi, ngứa ngáy tay chân, đầu óc mụ mị (cái này đàn ông cũng thế), chúng bèn đến gặp Eva xin cung cấp thêm rượu. Eva vốn dĩ dầu óc nhanh nhạy bèn tận dụng cơ hội kinh doanh luôn, có điều thời đó không có tiền nên phương tiện giao thương là “hiện vật”. Ví dụ như một con hổ muốn uống rượu thì phải nộp một con thỏ, cáo muốn uống rượu thì phải nộp một con gà rừng, sư tử thì phải trao đổi bằng một con heo mập, heo muốn uống rượu lại phải cõng về một cây chuối...
Thế là công việc kinh doanh phát đạt đến nỗi các thức ăn thừa thãi không thể nào ăn hết.
Eva sai Adam làm chuồng, cái thì nhốt gà, cái nhốt lợn, chuối thì trồng ngay sát vách nhà để trổ buồng thì có cái ăn luôn khỏi phải đi xa hái cho mệt (từ đó phát sinh thêm nghề chăn nuôi). Về sau công việc thuận lợi Eva cho lập luôn thành trang trại nhưng chưa lập công ty trách nhiệm hữu hạn như bây giờ.
Làm ăn phát đạt, làm chủ mọi ý tưởng kinh doanh Eva đâm ra coi thường chồng thường hay nặng lời nhiếc móc (mấy ông chồng thấp cổ bé miệng hơn vợ thời nay cũng bị thế). Adam bị vợ coi thường đã đau lòng lắm, Eva lại mải mê lo việc kinh doanh và quản lí trang trại chẳng bao giờ quan tâm xem chồng cần gì, muốn gì khiến Adam cực kì đau khổ, lại nói thêm Eva vốn hiểu rất rõ câu “mạnh vì gạo, bạo vì tiền” và phát huy tối đa với chồng, nói chuyện với chồng chỉ có ra lệnh, hiếp đáp chẳng nói được gì cho ra hồn. A dam cãi lại thì liền bị hăm rằng cho ra tòa li dị mà không được chia tài sản vì ngày xưa chưa có sổ đỏ sổ hồng, luật hôn nhân gia đình cũng chẳng rõ ràng như bây giờ, mà vợ lại nắm quyền hèn chi trật tự xã hội theo chế độ mẫu hệ, đàn ông như Adam thật khổ hết chỗ nói.
Tức, giận, buồn, tủi, bất lực, xấu hổ... Adam mang theo bao uất ức đến gặp Thượng đế và bày tỏ ý định muốn rời xa Eva. Thượng đế vốn đồng cảm với Adam, lại thấy Eva ngày càng bộc lộ nhiều tính không tốt thì cũng muốn giúp đỡ. Người hỏi Adam cần gì, Adam nức nở đáp không muốn bỏ vợ (vì vợ nói riêng, phụ nữ nói chung là khó cải tạo nhưng lại cực kỳ có ích, cực kỳ cần thiết). Thật ra Adam chỉ muốn trả thù bằng cách tìm cho mình một bản sao y hệt vợ, nhưng tính tình phải trái ngược Eva, phải nhu mì, hiền dịu, nết na, sẵn lòng hi sinh dâng hiến mà không cần đòi hỏi lại phải cực kì khôn khéo để có thể cất tiền hoặc xài dùm tiền của Eva mà Eva không hề hay biết... Thượng đế mỉm cười, thế là Người lấy một ít nhõng nhẽo, một ít dịu dàng, một nắm tươi cười, một muỗng lẳng lơ, một đôi mắt lúng liếng, một cái miệng nũng nịu, một cuộn băng ghi chỉ toàn lời êm ái ngọt ngào, một khả năng xài tiền như nước... đặt lên một thân hình bốc lửa, một đôi chân dài, một làn da trắng mịn...Và gọi đó là Bồ nhí!
Nhưng sau khi tạo hình xong dù nhìn rất hấp dẫn nhưng Bồ Nhí chả biết làm gì ngoài đi lại và nói năng như người máy, Thượng Đế chợt nhớ ra là chưa truyền cho Bồ Nhí sự sống, thế là Ngài dịu dàng dùng miệng mình thổi một hơi dài truyền luồng sự sống thông qua đôi môi đang hé mở của Bồ Nhí. Đôi môi Bồ Nhí dần đỏ mọng như một quả anh đào và có lẽ do luồng sinh khí Thượng đế trao cho nàng quá mạnh nên gắn chặt môi Thượng đế với môi nàng (tiền thân của cái vụ hôn môi câu mỏ ngày nay). Cả hai cứ thế ngất ngây cả tiếng đồng hồ, nếu thời đó có một cái bằng sáng chế ra nụ hôn đầu tiên và bằng kỉ lục Guinesse về nụ hôn lâu nhất thì hai người này đoạt giải là cái chắc. Cố gắng lắm Adam mới lôi hai người ra khỏi nhau và giải thích cho Bồ Nhí nghe rằng Thượng đế tạo ra nàng là để dành cho đàn ông chứ không phải cho Thượng đế, và nhắc nhở với Thượng đế rằng Ngài là đấng sáng tạo tác muôn loài, chỉ được cho chứ không được hưởng.
Thượng đế rất lấy làm tủi hổ vì một phút yếu lòng đã lộ bản chất yếu mềm dễ dụ của mình, Người bèn trốn biệt thế gian quay về trời sau khi trao cho Adam và bồ nhí một số vũ khí: vài hạt lén lút, mấy muỗng nồng nàn, vài chai đắm say cùng một tô ngu ngốc... Từ đó về sau người ta không bao giờ thấy Ngài xuất hiện nữa, chỉ lâu lâu Ngài khẳng định mình bằng cách sai Thiên Lôi giáng búa đánh chết vài thằng phung phí cho bồ nhí phụ bạc vợ nhà mà thôi.
Nhờ sức hấp dẫn của riêng mình cùng với những thứ vũ khí được Thượng đế ban tặng, Bồ Nhí song hành với cuộc sống của Adam Eva đến tỉ tỉ năm sau mà vợ của chồng ít khi nào hay biết, đôi khi cũng có vài bà vợ biết chuyện thì quá lắm cũng như Hoạn Thư đánh ghen Thúy Kiều bằng cách nhục mạ bắt hầu đàn hầu rượu, hay như Vương Hoàng hậu bắt Võ Mị Nương lên chùa tu tập, dữ tợn hơn thì có bà hoàng hậu bắt cung phi của mình ném xuống giếng nhưng trường hợp đó cực kì ít, còn lại đa phần đều đánh ghen theo cách thông dụng là tạt axit - cái này hơi tàn độc, không nên theo, hay sởn tóc (là nguyên nhân để có những mái tóc demi-garçon mạnh mẽ), hay xé quần áo (nhưng chiêu này bồ nhí không sợ, thậm chí còn khoái vì có cơ hội công khai lộ hàng...) Còn mắng chửi hay tung tin lên mạng thì cũng chỉ gãi ngứa cho bồ nhí và chồng. Vậy là các bà vợ đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt bằng cách ơ thờ thừa nhận sự tồn tại của bồ nhí bằng cách giả bộ không biết, miễn đến chừng nào chồng còn chưa gom hết tài sản đưa cho ẻm, hoặc vẫn còn đóng thuế đầy đủ. Còn mấy Bồ Nhí cũng chẳng có nhu cầu “gom giang sơn về một mối” với anh đàn ông nào vì ít có cô nào chỉ có một anh, luôn là sơ cua dự phòng vài ba anh nữa... Còn đàn ông thì “chừng nào sóng gió chưa lên, thì anh còn vẫn tênh hênh cuộc đời”. Mối quan hệ này tồn tại đã hàng triệu năm qua mà vẫn bền vững và có tương lai phát triển dài theo sự tồn vong của loài người một cách êm đẹp. Chồng vợ và bồ nhí... Thượng đế muôn năm!
Có điều Thượng đế thỉnh thoảng vén mây nhìn xuống hối hận vì đã sinh ra đàn ông mà lại không thể tạo ra Bồ Nhí cho mình vì vốn dĩ Ngài còn không có vợ thì lấy đâu ra bồ nhí? Buồn lắm, vậy là đôi lúc Ngài lại khóc, khóc ít thì mưa ngâu, khóc nhiều thì mưa bão... Có điều dạo gần đây mưa bão hơi nhiều, coi bộ Ngài hối hận nhiều lắm!
Biết đâu sắp tới sẽ có một chủng loại mới ra đời.
Ngô Phạm Hạnh Thúy
*
Nguồn:
http://www.vnphoto.net/forums/showthread.php?t=141469
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét