Nhà thơ Khê Kinh Kha
ĐÃ LÂU RỒIđã lâu rồi hồn mình quên xao độngnhư cánh diều không còn gió thoảng baynhư lá vàng im lìm trong mưa lạnhchết âm thầm trên thảm cỏ xác xơnhư mùa đông về đây không hẹn trướctuyết vô tình phủ kín lòng quạnh hiuvà cô đơn giăng đầy trên cánh giódưới hiên đời nhìn tuổi mộng ra đinhư mặt trời tủi hờn trong mắt lạnhnhư vòng ôm chưa trọn đủ ước mơnhư kỷ niệm xa mờ trong trí nhớnhững dại khờ bao lần ướt bờ môinhững mặn nồng của hai đứa mình thôianh đã quên những con đường phượng nởtuổi học trò em đã nói yêu tôianh quên luôn những đêm dài thơ thẩnnhững trăng vàng chen giữa bước chân emnhớ làm sao những sao trời sáng quánhững sao trời rơi rớt trong mắt đennhững lần hôn, vội vã dưới mưa dầmvà hơi ấm mình truyền nhau vụng dạianh quên bẵng dòng sông xưa nước cuốnnhững ngọn đồi mây gió vẫn luyến thươngnhững suối ngàn trọn đời thương mưa lạilúa lên mầm như hạnh phúc lứa đôibởi vì em mái tóc quá dịu mềmbởi vì em tình mộng như cánh sennên anh đã trăm ngàn lần ước vọngđã lâu rồi anh như mây lạc hướngđi giữa đêm sâu không ánh trăng vàngkhông thấy được hiện tại trên đôi taycũng không biết về đâu một ngày mainhững buổi cơm anh cố ăn để sốngmà trong lòng nước mắt cứ như canhvà hồn mình thổn thức nỗi cô đơnbao đêm dài không tìm ra giấc ngủbởi muộn phiền khô đắng cả tâm tưđã lâu rồi anh không nhìn ra sự thậtbởi nơi đây sự thật quá tủi lòngđến bao giờ anh tìm được niềm tincho anh được ngủ vùi trong mái tóccủa một thời tuổi mộng ngát tình emKhê Kinh Kha
lâu thật đó
Trả lờiXóa