Nữ hiệp Quách Tương ngồi nghỉ ở Thạch Đình cách chùa Thiếu Lâm khoảng mười dậm, thì thấy ba vị đại hiệp tuổi trạc gần năm mươi phóng ba con ngựa lông đỏ chạy về phía chùa, một thoáng thì lại thấy ba vị quay ngựa trở lại vào Thạch Đình ngồi nghỉ, Quách Tương thắc mắc bèn hỏi:
- Ba lão chắc là Côn Luân Tam Thánh?
Ba lão già thấy một vị cô nương tuổi chưa đến hai chục mà ăn nói hỗn hào, lấy làm không vừa lòng! Bèn trả lời sẵng:
- Tại sao cái gì mà ngươi cũng biết cả?
- Ta còn biết các vị lên Thiếu Lâm để đấu võ? Chắc bị thua rồi chạy xuống dưới này chứ gì?
Ba lão không nói gì, một lão xuất thủ chộp ngay lấy thanh kiếm đeo sau lưng cuả Quách Tương dùng lực bẻ gẫy ra làm hai, quăng xuống đất, nổi nóng quát:
- Ngươi có biết ba lão phu tự danh là gì không?
- Không biết tới nơi?
- Ta là đại sư ca họ Phan tên Thiên Canh, còn lão nhị họ Phương tên Thiên Lao, còn người mặt xanh là tam đệ tên Vệ Thiên Vọng là cao thủ xuất sắc đệ nhất của phái Võ Thiếu Lâm Tây Vực.
- Ta chưa từng nghe bao giờ?
- Vậy ngươi tự danh là cái chi?
- Quách Tương
- Quách là họ, còn Tương là “lạc chiú chương” phải không?
- Ngươi có biết ba lão phu tự danh là gì không?
- Không biết tới nơi?
- Ta là đại sư ca họ Phan tên Thiên Canh, còn lão nhị họ Phương tên Thiên Lao, còn người mặt xanh là tam đệ tên Vệ Thiên Vọng là cao thủ xuất sắc đệ nhất của phái Võ Thiếu Lâm Tây Vực.
- Ta chưa từng nghe bao giờ?
- Vậy ngươi tự danh là cái chi?
- Quách Tương
- Quách là họ, còn Tương là “lạc chiú chương” phải không?
- Tương không phải là tương ớt mà là thành Tương Dương ở tỉnh Hồ Bắc.
- Thế thân phụ và thân mẫu cuả ngươi thự danh là gì?
- Cha ta là đại hiệp Quách Tĩnh, mẹ ta là nữ hiệp Hoàng Dung, ngoại công của ta là Hoàng Lão Tà đảo chủ đảo Đào Hoa.
Nói xong thì Quách Tương nhìn mặt ba lão già, thấy nghệt cả ra với nhau, trông rất là thành thực không có vẻ gì là dấu diếm gian xảo. Lão Đại cười xoà xin lỗi nói:
- Lại là một chuyện hồ đồ hiểu lầm, cô nương và phụ mẫu là người Trung Thổ, còn ba lão phu là người quan ngoại Tây Vực, báo chí không đọc, chữ không biết, radio đài phát thanh không nghe, đài tivi truyền hình không xem, video, dvd không nhòm qua. Thôi trăm sự ngàn sự chẳng qua cũng chỉ có một cái tội dốt?
Nói tới đó thì ở đỉnh Thạch Đình có tiếng động rồi có một vật gì rơi xuống, nhìn kỹ lại thì là một thiếu trung niên văn sĩ mặc áo bào trắng độ trạc ba mươi tuổi, ngồi bình thường trong tay ôm một cây “tiêu vĩ cầm” chàng ta không đứng dậy, cũng không nhìn mặt ba lão già Tây Vực cất tiếng dõng dạc:
- Ta cũng người Tây Vực đây! Tên thật của ta là Hà Túc Đạo phái Võ Côn Luân đây.
Ba lão già đều ngơ ngác sau đó có vị trả lời:
- Thực ra chưa hân hạnh được nghe cái danh này bao giờ? Xin tha cho bọn lão phu nhà quê nhà mùa!
Hà Túc Đạo thấy ba lão trả lời như vậy, không sai chút nào, bèn lượm thanh kiếm gẫy cuả Quách Tương nằm dưới nền Thạch Đình lên ra chiêu nhằm ba lão già mà tấn công tới tấp. Tay phải đánh kiếm, tay trái phóng chỉ đánh đàn cho Quách Tương nghe. Còn chân vừa xê dịch vừa vẽ ngang dọc mỗi bên 19 đường kẻ thành một bàn Cờ Vây, và dùng hai chân đá những viên cuội nhỏ đen trắng vào những ô vuông trên mặt bàn cờ. Đấu đá một lúc ba lão già hoa cả mắt, váng cả tai vưà nghe tiếng đàn nhức đầu nhức óc chịu không nổi, lại tránh những cú đá siêu đẳng cuả những viên sỏi vào ô cuả bàn cờ, vừa né những đường kiếm gẫy thọc vào nách nhột thấy mẹ. Ba lão thấy cuộc đấu có thích cách diễu cợt không nghiêm túc, mục đích là làm cho nữ hiệp Quách Tương cươì cho pể pụng. Thế là qua cái nháy mắt tâm ý tương thông cuả lão đại, ba lão già bèn nhảy lên lưng ngưạ phóng đi mất. Trong Thạch Đình chỉ còn lại Hà Túc Đạo và Quách Tương. Quách Tương bèn cầm cây tiêu vĩ cầm lên gẩy tiếp, còn Hà Túc Đạo thì khuôn mặt có dáng vẻ buồn nhè nhẹ. Bất chợt Quách Tương lên tiếng:
- Tiên sinh chỉ giơ tay huơ huơ có mấy cái, mà Côn Luân Tam Thánh chạy mất, võ công vô địch thiên hạ như vậy mà còn buồn cái nỗi gì?
- Cô nương nói sao? Côn Luân Tam Thánh chính là tại hạ đây, vừa đánh đàn, vừa đánh kiếm, vừa đánh cờ, ba thứ thuộc vào loại không địch thủ nên mới kèm theo tên thật cuả tại hạ là Hà Túc Đạo “có nghiã là Không Đáng Nói” vào!
- Thì ra là như thế?
*
Đúng ngày giờ hẹn, Côn Luân Tam Thánh dẫn theo Quách Tương nữ hiệp. Hai ngươì cứ ngay cửa chuà Thiếu Lâm mà lừng lững đi thẳng vào. Trong chuà thì bài bản quay phim đã dàn dựng chuẩn bị sẵn, từ các vị Sư Tổ già nua cho đến các vị Đầu đà, Đầu bếp, chẻ củi băm rau cũng đều đứng ra để đóng phim cả, cứ tính đầu người mà trả tiền. Ngay cửa tam quan phương trượng Thiên Minh, thủ tọa Đạt Ma Đường Vô Tướng, thủ toạ La Hán Đường Vô Sắc đã chờ sẵn. Chào hỏi qua loa xong xuôi thì bất ngờ đại sư Vô Tướng lên tiếng:
-Nghe danh không bằng thấy mặt, vậy xin Côn Luân Tam Thánh thử trổ một vài món công phu bổn môn để mấy bần tăng được mở rộng tầm con mắt?
Thế là chả cần noí năng chi nhiều, Côn Luân Tam Thánh Hà Túc Đạo bèn rút trong đáy cây tiêu vỹ cầm ra một thanh liễu kiếm, rồi tay cầm đàn một tay cầm kiếm chạy tới chạy lui trên nền đá gạch xanh, loáng một cái ngang dọc đều kẻ đủ 19 đường thẳng, thành một bàn cờ Vây, những đường kẻ này chiều sâu gần tấc. Ngay lúc đó thì đại sư Giác Viễn hai tay xách hai thùng nước đi ngang qua, trên cổ vai thì có hai sợi xích sắt lòi tói to nối vào hai thùng nước, mỗi thùng nước đều đầy tràn, kể cả thùng sắt thì nặng chừng 500 cân. Bàn cờ vẽ ngay vào cái chỗ đi vào giếng nước, đại sư Giác Viễn đi qua đi lại một chập xoá hết 19 đường ngang dọc cuả bàn cờ Vây. Thế là cơn nổi giận lôi đình ở đâu ù ù kéo tới, Hà Túc Đạo tiện tay còn cây cây đàn và cây kiếm, nhào vào một tay dùng đàn đánh vào bên hông trái và tay dùng kiếm đánh vào bên phải. Nhà sư Giác Viễn quay một vòng, hai thùng nước văng nước ra ngoài thành một vòng tròn gạt kiếm và đàn ra ngoài. Hà Túc Đạo bèn bỏ cây tiêu vỹ cầm xuống mặt đá xanh, một tay dùng kiếm tấn công tới tấp, một tay móc trong túi ra những quân cờ Vây đen trắng ném vào dây đàn tạo ra những âm thanh tình tang, cái này mục đích chia trí kẻ địch. Đại sư Giác Viễn dùng thùng nước quay tròn đánh ngược những con cờ trở lại cho Hà Túc Đạo, để khỏi phải móc túi lấy thêm quân cờ khác, mà cũng khỏi phải lượm dưới đất lên cho đỡ mất thì giờ. Sau chót thì đại sư dùng hai thùng nước kẹp chặt lấy thanh kiếm cuả Côn Luân tam thánh. Rút thanh kiếm ra không được Hà Túc đạo bèn bỏ kiếm dùng quyền đánh thẳng vào lưng đại sư, cũng may là Trương Quân Bảo đứng ngay ở đó, dùng ba chiêu thức cuả đại hiệp Dương Quá truyền cho trên đỉnh Hoa Sơn, cùng năm chiêu học trong cặp “Thiết la Hán” do đại tỷ Quách Tương vừa mới tặng vài hôm trước. Ba chiêu cuả Dương Quá sử dụng lại hai chiêu cũ, cả thẩy 10 chiêu. Chỉ thấy Côn Luân Tam Thánh ngửa cổ lên trời mà than rằng “Hà Túc Đạo ơi là Hà Túc Đạo, ngoài trời là trời, ngoài sông là sông”, bớ Giác Viễn đại sư tại hạ nhận lời uỷ thác cuả Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tử ngoài Tây Vực nhắn với đại sư rằng kinh Lăng Già và Cửu Dương Chân Kinh cất dấu ở trong Hầu “tức con Vượn” nhưng vì quá xa, lại gió thổi ù ù , quần hùng ở nội đường chùa Thiếu Lâm nghe văng vẳng như là “kinh ở trong dầu”, nói xong thì Côn Luân Tam Thánh Hà Túc Đạo giở khinh công thượng thừa chạy thoát thân, chạy nhanh đến nỗi xe bốn ngựa cuả phú lít thổi còi rượt theo cũng không kịp, và từ đó thề không bao giờ trở lại Trung Nguyên nữa?
*
Sau này ba mươi năm thì Trương Quân Bảo trở thành đại tôn sư võ học khai sáng ra phái Võ Đang có tên là Trương Tam Phong chân nhân, gần cuốì đời thì chân nhân sáng tác ra hai pho Thái cực Quyền và Thái cực Kiếm lừng danh thiên hạ. Phái Võ Đang cũng ngang ngửa vơí phái Thiếu Lâm là Thái Sơn Bắc Đảu võ lâm lúc bấy giờ. Trong phim bộ thì lúc quần hùng của quận chuá Triệu Mẫn tiêu diệt toàn bộ chùa Thiếu Lâm, bắt các đại sư lên xe ngựa giải về Đại Đô, thì có một vị đại sư sư đệ cuả lão Tam tên là Cương Tánh [Không Tánh] dùng võ công Thiếu Lâm đánh trọng thương Trương Chân Nhân, trước đó thì dùng Đại Lực Kim Cương Chỉ đả thương tam đồ đệ là Dư Đại Nham và Lục đồ đệ là Ân Lê Đình.
- Thế thân phụ và thân mẫu cuả ngươi thự danh là gì?
- Cha ta là đại hiệp Quách Tĩnh, mẹ ta là nữ hiệp Hoàng Dung, ngoại công của ta là Hoàng Lão Tà đảo chủ đảo Đào Hoa.
Nói xong thì Quách Tương nhìn mặt ba lão già, thấy nghệt cả ra với nhau, trông rất là thành thực không có vẻ gì là dấu diếm gian xảo. Lão Đại cười xoà xin lỗi nói:
- Lại là một chuyện hồ đồ hiểu lầm, cô nương và phụ mẫu là người Trung Thổ, còn ba lão phu là người quan ngoại Tây Vực, báo chí không đọc, chữ không biết, radio đài phát thanh không nghe, đài tivi truyền hình không xem, video, dvd không nhòm qua. Thôi trăm sự ngàn sự chẳng qua cũng chỉ có một cái tội dốt?
Nói tới đó thì ở đỉnh Thạch Đình có tiếng động rồi có một vật gì rơi xuống, nhìn kỹ lại thì là một thiếu trung niên văn sĩ mặc áo bào trắng độ trạc ba mươi tuổi, ngồi bình thường trong tay ôm một cây “tiêu vĩ cầm” chàng ta không đứng dậy, cũng không nhìn mặt ba lão già Tây Vực cất tiếng dõng dạc:
- Ta cũng người Tây Vực đây! Tên thật của ta là Hà Túc Đạo phái Võ Côn Luân đây.
Ba lão già đều ngơ ngác sau đó có vị trả lời:
- Thực ra chưa hân hạnh được nghe cái danh này bao giờ? Xin tha cho bọn lão phu nhà quê nhà mùa!
Hà Túc Đạo thấy ba lão trả lời như vậy, không sai chút nào, bèn lượm thanh kiếm gẫy cuả Quách Tương nằm dưới nền Thạch Đình lên ra chiêu nhằm ba lão già mà tấn công tới tấp. Tay phải đánh kiếm, tay trái phóng chỉ đánh đàn cho Quách Tương nghe. Còn chân vừa xê dịch vừa vẽ ngang dọc mỗi bên 19 đường kẻ thành một bàn Cờ Vây, và dùng hai chân đá những viên cuội nhỏ đen trắng vào những ô vuông trên mặt bàn cờ. Đấu đá một lúc ba lão già hoa cả mắt, váng cả tai vưà nghe tiếng đàn nhức đầu nhức óc chịu không nổi, lại tránh những cú đá siêu đẳng cuả những viên sỏi vào ô cuả bàn cờ, vừa né những đường kiếm gẫy thọc vào nách nhột thấy mẹ. Ba lão thấy cuộc đấu có thích cách diễu cợt không nghiêm túc, mục đích là làm cho nữ hiệp Quách Tương cươì cho pể pụng. Thế là qua cái nháy mắt tâm ý tương thông cuả lão đại, ba lão già bèn nhảy lên lưng ngưạ phóng đi mất. Trong Thạch Đình chỉ còn lại Hà Túc Đạo và Quách Tương. Quách Tương bèn cầm cây tiêu vĩ cầm lên gẩy tiếp, còn Hà Túc Đạo thì khuôn mặt có dáng vẻ buồn nhè nhẹ. Bất chợt Quách Tương lên tiếng:
- Tiên sinh chỉ giơ tay huơ huơ có mấy cái, mà Côn Luân Tam Thánh chạy mất, võ công vô địch thiên hạ như vậy mà còn buồn cái nỗi gì?
- Cô nương nói sao? Côn Luân Tam Thánh chính là tại hạ đây, vừa đánh đàn, vừa đánh kiếm, vừa đánh cờ, ba thứ thuộc vào loại không địch thủ nên mới kèm theo tên thật cuả tại hạ là Hà Túc Đạo “có nghiã là Không Đáng Nói” vào!
- Thì ra là như thế?
*
Đúng ngày giờ hẹn, Côn Luân Tam Thánh dẫn theo Quách Tương nữ hiệp. Hai ngươì cứ ngay cửa chuà Thiếu Lâm mà lừng lững đi thẳng vào. Trong chuà thì bài bản quay phim đã dàn dựng chuẩn bị sẵn, từ các vị Sư Tổ già nua cho đến các vị Đầu đà, Đầu bếp, chẻ củi băm rau cũng đều đứng ra để đóng phim cả, cứ tính đầu người mà trả tiền. Ngay cửa tam quan phương trượng Thiên Minh, thủ tọa Đạt Ma Đường Vô Tướng, thủ toạ La Hán Đường Vô Sắc đã chờ sẵn. Chào hỏi qua loa xong xuôi thì bất ngờ đại sư Vô Tướng lên tiếng:
-Nghe danh không bằng thấy mặt, vậy xin Côn Luân Tam Thánh thử trổ một vài món công phu bổn môn để mấy bần tăng được mở rộng tầm con mắt?
Thế là chả cần noí năng chi nhiều, Côn Luân Tam Thánh Hà Túc Đạo bèn rút trong đáy cây tiêu vỹ cầm ra một thanh liễu kiếm, rồi tay cầm đàn một tay cầm kiếm chạy tới chạy lui trên nền đá gạch xanh, loáng một cái ngang dọc đều kẻ đủ 19 đường thẳng, thành một bàn cờ Vây, những đường kẻ này chiều sâu gần tấc. Ngay lúc đó thì đại sư Giác Viễn hai tay xách hai thùng nước đi ngang qua, trên cổ vai thì có hai sợi xích sắt lòi tói to nối vào hai thùng nước, mỗi thùng nước đều đầy tràn, kể cả thùng sắt thì nặng chừng 500 cân. Bàn cờ vẽ ngay vào cái chỗ đi vào giếng nước, đại sư Giác Viễn đi qua đi lại một chập xoá hết 19 đường ngang dọc cuả bàn cờ Vây. Thế là cơn nổi giận lôi đình ở đâu ù ù kéo tới, Hà Túc Đạo tiện tay còn cây cây đàn và cây kiếm, nhào vào một tay dùng đàn đánh vào bên hông trái và tay dùng kiếm đánh vào bên phải. Nhà sư Giác Viễn quay một vòng, hai thùng nước văng nước ra ngoài thành một vòng tròn gạt kiếm và đàn ra ngoài. Hà Túc Đạo bèn bỏ cây tiêu vỹ cầm xuống mặt đá xanh, một tay dùng kiếm tấn công tới tấp, một tay móc trong túi ra những quân cờ Vây đen trắng ném vào dây đàn tạo ra những âm thanh tình tang, cái này mục đích chia trí kẻ địch. Đại sư Giác Viễn dùng thùng nước quay tròn đánh ngược những con cờ trở lại cho Hà Túc Đạo, để khỏi phải móc túi lấy thêm quân cờ khác, mà cũng khỏi phải lượm dưới đất lên cho đỡ mất thì giờ. Sau chót thì đại sư dùng hai thùng nước kẹp chặt lấy thanh kiếm cuả Côn Luân tam thánh. Rút thanh kiếm ra không được Hà Túc đạo bèn bỏ kiếm dùng quyền đánh thẳng vào lưng đại sư, cũng may là Trương Quân Bảo đứng ngay ở đó, dùng ba chiêu thức cuả đại hiệp Dương Quá truyền cho trên đỉnh Hoa Sơn, cùng năm chiêu học trong cặp “Thiết la Hán” do đại tỷ Quách Tương vừa mới tặng vài hôm trước. Ba chiêu cuả Dương Quá sử dụng lại hai chiêu cũ, cả thẩy 10 chiêu. Chỉ thấy Côn Luân Tam Thánh ngửa cổ lên trời mà than rằng “Hà Túc Đạo ơi là Hà Túc Đạo, ngoài trời là trời, ngoài sông là sông”, bớ Giác Viễn đại sư tại hạ nhận lời uỷ thác cuả Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tử ngoài Tây Vực nhắn với đại sư rằng kinh Lăng Già và Cửu Dương Chân Kinh cất dấu ở trong Hầu “tức con Vượn” nhưng vì quá xa, lại gió thổi ù ù , quần hùng ở nội đường chùa Thiếu Lâm nghe văng vẳng như là “kinh ở trong dầu”, nói xong thì Côn Luân Tam Thánh Hà Túc Đạo giở khinh công thượng thừa chạy thoát thân, chạy nhanh đến nỗi xe bốn ngựa cuả phú lít thổi còi rượt theo cũng không kịp, và từ đó thề không bao giờ trở lại Trung Nguyên nữa?
*
Sau này ba mươi năm thì Trương Quân Bảo trở thành đại tôn sư võ học khai sáng ra phái Võ Đang có tên là Trương Tam Phong chân nhân, gần cuốì đời thì chân nhân sáng tác ra hai pho Thái cực Quyền và Thái cực Kiếm lừng danh thiên hạ. Phái Võ Đang cũng ngang ngửa vơí phái Thiếu Lâm là Thái Sơn Bắc Đảu võ lâm lúc bấy giờ. Trong phim bộ thì lúc quần hùng của quận chuá Triệu Mẫn tiêu diệt toàn bộ chùa Thiếu Lâm, bắt các đại sư lên xe ngựa giải về Đại Đô, thì có một vị đại sư sư đệ cuả lão Tam tên là Cương Tánh [Không Tánh] dùng võ công Thiếu Lâm đánh trọng thương Trương Chân Nhân, trước đó thì dùng Đại Lực Kim Cương Chỉ đả thương tam đồ đệ là Dư Đại Nham và Lục đồ đệ là Ân Lê Đình.
*
Những kẻ chiến thắng này cũng chỉ đi làm nô tài cho người Hồ Lỗ kiếm miếng cơm, miếng thịt, cùng tiền lẻ và người Mông Cổ làm mưa làm gió gần ½ thế giơí từ Á sang Âu, gần một thế kỷ, cuối cùng thì không cần đánh đế quốc cũng tan rã, vì thiên tai bão lụt vỡ sông Hoàng Hà! Ô hô ai tai! Lượng trời mênh mang sức người làm sao mà định thiên hạ cho được?
chuvươngmiện
bài viết rất hấp dẫn
Trả lờiXóa