Nhà thơ Phan Quỳ
CẢM XÚC
Mưa về trên lá, mưa reo hát.
Nắng toả quanh đồi, nắng xuống chơi.
Mây nước trong veo cùng tiếng nhạc.
Mấy note trầm, cao thánh thót rơi.
Một cánh chim ngang liệng giữa trời
Bay về đâu đó, biển xa khơi?
Bóng núi chiều hôm sương lam phủ,
Có nghe trời lộng tiếng đàn lơi?
Thuyền ai đứng lặng, mái chèo vơi.
Xiêm áo bâng khuâng chợt nhớ người.
Đàn ơi khúc vắng, dòng sông vắng,
Bóng ngả bên trời, chiếc bóng tôi.
Phan Quỳ
LỜI NGƯỜI ĐI XA
Nặng lòng chi chuyện hợp tan,
Sinh là nắng gió, tử ngàn hoa bay.
Đến như hoa thắm bên này,
Đi thành hương ngát tháng ngày bên kia.
Một làn sương mỏng cách chia.
Trần gian xuôi ngược, cõi về tĩnh an.
Thể phách dù có quan san
Tình yêu còn lại muôn vàn trước sau.
Ai người bước nhẹ về mau
Gánh gồng đã hết, lo sầu đã qua.
Thênh thang hồn mộng bay xa
Nghìn thu giấc điệp an hoà châu thân.
Bao năm vướng bụi hồng trần
Phút giây rủ bỏ phân vân còn gì.
Một lần đến, một lần đi,
Duyên kia đã hết, phận thì đã xong.
Xin cho nhật nguyệt thong dong
Trời xanh biển lặng nụ hồng hương bay.
Phan Quỳ
thơ rất giàu cảm xúc
Trả lờiXóa