Nhà thơ Tịnh Bình
THUYỀN GIẤYAi bảo trời mưa không dứtNhớ trưa ngọn gió mát lòngAi làm giọt mưa rơi mãiBiết có hờn dỗi gì không?Ai hát mênh mang câu hátGiọt cà phê nghe đắng lòngQuán vắng buồn chăng ghế trốngNgười xưa còn nhớ ta không?Áo trắng một thời hạ đỏMắt biếc một trời thương mongBầy ve chỉ yêu mùa hạPhượng chín mấy tầng thinh khôngLặng thầm mây ngang phố cũThuyền giấy ai thả bên thềmPhập phồng bóng mưa hư ảoChở mùa thơ ấu trôi êm...
MÙA ỔI CHÍNChợt nghe hương ổi mênh mangTiếng chim se sẻ rộn vang trên cànhĐong đưa quả chín lá xanhVườn trưa thơm nắng ta thành bé thơNgỡ như về lại dại khờTung tăng chân sáo vô bờ là vuiTrèo cây hái trái nô đùaNgập răng cắn ổi những mùa hè trưaBao mùa mưa nắng nắng mưaTrò chơi con nít thành xưa xa rồiCuối vườn dáng ổi đơn côiBâng quơ lá rụng gợi bồi hồi xưaNhặt hương ổi chín thoảng đưaPhả vào sóng mũi niềm chưa thành lờiTa giờ người lớn... ổi ơi!Còn ai trèo hái đành rơi trái buồn...Tịnh Bình(Tây Ninh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét