Nhà
thơ Trần Vấn Lệ duyên vẽ theo yêu cầu của Nguyệt Mai
Lập Thu... hèn gì chậm nắng.Hai ngày, buổi sáng rưng rưng.Có thể là mưa trên rừng... mà rừng thì xa
thành phố! Có thể mưa ngoài hoang đảo... mà đảo cũng xa lắm rồi!Biết bao nhiêu chuyện đổi dời... rồi thêm đổi
đời nữa chớ! Bao nhiêu năm ở thành phố... ra xa mới thấy chân mây,
ngồi lâu mới thấy tháng ngày / lăn dài bao nhiêu dãy núi! Không thấy ai cầm cây chổi / mà sao đâu cũng sạch
bưng?Hình như những cuộc bão bùng / cuốn
đi hết rồi bụi bặm? Bây giờ... Lập Thu...sắp Đông... Cái vòng của bánh xe
đạp... ai kìa trên đồng-chó-ngáp / vô tư gió thổi tóc bay! * Tôi mở hé bài thơ này... mỗi ngày của tôi thầm lặng.Nói chuyện đâu đâu mưa nắng / mong cho qua
cái tuổi tàn! Không còn cánh thư Việt Nam!Không còn tờ báo bên Úc!Năm mươi năm, cái vực / thời gian... bỗng
thành không gian! Thế hệ mai sau hoa tàn, người ta chưng bày hoa nhựa!Rồi nói rặt toàn giọng Huế "như rứa, như
răng..." miên man? Lát nữa... nắng lên nắng vàng.Lát nữa tôi làm gì nữa?Bỏ cánh đồng đi vào phố?Bỏ phố đi vào công viên? Bài thơ Nhật Ký thơm hiền giống áng mây trời gió thoảng...Em ơi anh còn lãng mạn nhớ em từng mỗi ngón
chân! Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét