Tháng Chạp, mười hai, tháng cuối năm...Đã hai thế kỷ, tưởng nghe lầm!Tháng Tư hồi đó... nay tròn trịa,cái nỗi buồn như cái mặt trăng!Tháng Chạp năm nay tuyết đổ nhiềucũng bằng máu đổ thuở buồn hiu!Chiến tranh! Loạn lạc... rồi di tản,tay nắm rồi rời, lệ chảy theo!Tôi làm bài thơ, tôi đang mơ?Chiêm bao, mộng mị, quỷ ma đùa?Ý thơm đâu nhỉ - hoa đang nở,lòng thắm thiết buồn không muốn xua...Đất Nước trời ơi, chừ Cố Quận!Cố Hương! Cố Lý! Cố Nhân ơi...gọi từng viên sỏi trong tay nắm,thảng thốt ai nghe giữa biển trời?Tan nát trái tim người biệt xứ,trái tim nào nguyên nơi quê nhà?Không! Không! Thưa Phật Không là Cóhay Có là Không bởi Xót Xa?Tôi chảy máu rồi, tôi thổ huyết!Thơ còn chữ Thổ...thổ là tuôn!Là tung, là tóe, không sao hứng?là mỗi câu neo một nỗi buồn!Em có thương anh thì đứng lại,đừng đi thêm nữa... chúng mình xa!Anh từng nhai nuốt cơm đầy sạn,Em uống từng câu... chữ Nước Nhà!*Tôi đang tháng Chạp, gõ bài thơ,cứ tưởng mình như đám bụi mờ,cứ tưởng mình như không có xác,... mà nghẹn ngào mình sao lính xưa?Một nửa trăm năm, hai Thế KỷMột kỳ ngộ nhỉ chuyện thời gian...Đường là thiên lý, hồn thiên lý,Một chút gì thương cũng đá vàng!Trần Vấn Lệ
Thứ Hai, 30 tháng 12, 2024
MỘT CHÚT GÌ THƯƠNG CŨNG ĐÁ VÀNG – Thơ Trần Vấn Lệ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét