Có những người điên đi trong thành phố này,Không ai mập béo, họ đều gầy.Mình nhìn mình cũng xương và xẩumỗi lần chớp mắt thấy cay cay...Mình người vong quốc... không còn nước,Những người điên kia, các anh là ai?Chúng ta không lẽ đều vong quốcsao lá cờ sao nặng cứ bay? (*)Năm mươi ngôi sao đều dấu nặng,một dải Hoàng Sa kệ mẹ mày...Tất cả máy bay đều sắp sẵnKhông bao giờ nữa xé tung mây!*Những người điên kia vừa mới điên?họ vừa từ bỏ tuổi thanh niên?họ đều bỏ nước ra ngoài biểnĐại Dương trăng và sao mỗi đêm!Cũng đến bến bờ như bản đồmà không cờ xí tiếng hoan hô!Họ buồn lắm chớ, ai mà biếthọ hóa ra người có con mắt khô!Họ cũng như tôi, người bỏ núigọi tên Đà Lạt nghẹn như vừanuốt cơm có sạn ê răng quálau con mắt hình như cũng kịp mưa!*Mỗi đứa ngả lưng xuống đất nằmmỗi thằng có nhớ thơ Thâm Tâm:"Đưa người ta không đưa qua sôngsao nghe tiếng sóng nổi trong lòng..."Không ai han hỏi gì ai cả,người cán binh bồng cây súng ngó trăng...Trần Vấn Lệ
(*) Cờ Mỹ, nước Mỹ, USA, United States of America, có 50 ngôi sao. Lá cờ Mỹ rất nặng nếu ta cầm lên, thấy có 50 chữ Sạo! Cờ Trung Quốc có 5 thôi. Cờ TA thì một. May mắn vô cùng nên lòng TA nhẹ tênh! Nguyễn Công Trứ điên bèn ngâm thơ: "Buồn buồn ngồi trách ông Xanh, khi vui muốn khóc buồn tênh lại cười! Kiếp sau xin chớ làm người, làm cây thông đứng giữa trời mà reo...". Ngũ thập niên tiền...Người điên khóc ngất! Đà Lạt ơi em còn hay mất? "Hai Thiêng Liêng" tiểu thuyết của Nguyễn Vỹ... chỉ là một cơn say?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét