Nhà ở Mỹ, một chút vườn nhỏ bé, trời vẫn bao la không giới hạn nào.
Lá không nhiều nên ngọn lửa không cao không vượt quá cái phiền hàng xóm...
Tôi nghĩ đến em bé bán diêm góc Nhà Thờ, chồm hổm, bật que diêm rồi bật hết hộp diêm, lạnh tay run mà lại ấm trong lòng... rồi em chết từ hai chân bất động...
...rồi hai tay của em cũng cứng. Cái đầu em gục xuống ngực, làm thinh. Hồn em bay, bay lên trời xanh, trăng đổ lệ cho mây đưa Ngoại tới.
Bà Ngoại của em không cần chờ đợi. Em sà vào lòng Ngoại và khóc như mưa. Mười năm của em, mười năm tuổi thơ, một truyện đời xưa Noel còn cái bóng...
*
Bảy đêm nữa chuông Nhà Thờ vang vọng đưa em về bật tia lửa đơm hoa, biết đâu chừng thiên hạ người ta đều là Ngoại của em yêu quý?
Tôi gom lá mùa Đông, bât diêm, suy nghĩ... viễn vông và tôi nghĩ viễn vông... lá cây ngô đồng... lá cây ngô đồng... chiếc đầu tiên vàng rụng...
Có chiếc sau cùng biết đâu rơi trúng lòng mùa Đông, lòng của nhân gian. Ánh trăng tan. Trời biển mênh mang. Bốn bờ rào lao xao tình lối xóm...
Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét