Anh gửi cho em thư, sao em không hồi đáp? Hay thư anh đi lạc? Mà nhỉ... lạc ở đâu?
Không lẽ áo qua cầu, bay qua đầu, bay mất! Không lẽ như lời Phật, Có tức thị là Không! Thư anh... viết mông lung như chẳng từng câu nói. Thư anh chỉ thăm hỏi em thế nào, đơn sơ. Thư anh... như bài thơ để bên em buổi sáng cũng như chiều lãng mạn mình ngồi trên bờ ao... thấy có con cá tràu nó trào lên đớp nắng. Thấy mây qua để bóng... cái bóng ngày hoàng hôn! Em nhớ không, hoảng hồn nụ hôn anh bữa nọ? Em nhớ không, có nhớ... chiều lạnh và em... run!
Thư anh gửi mấy hôm dám nhiều hơn, Thế Kỷ. Chắc không phải tờ giấy xếp để trong phong bì. Mà nó là gì? Hơi thở anh? Tan hết? Coi như là anh chết trong lòng em. Vườn cau Ngoại lem lem những vì sao mọc sớm. Lúc đó miệng em chớm cái nụ tình vườn mơ...
Anh kể em: Ngày xưa có vườn hoa rất đẹp, có cô Tiên mang giép, hoa nở hồng gót chân...Hồi xưa, anh bâng khuâng nghĩ vườn hoa có chủ, rồi anh đi biệt xứ, Huế ơi là nhớ thương...
Bây giờ là hoàng hôn! Chữ Nguyễn Du, đấy nhé! Cái vườn hoa, hoa lệ... Cái cổng vườn, phong linh! Em ơi, anh giật mình: Thư anh, em chưa nhận?
Hình như gió bay phấn Nụ-Hoa-Nào-Long-Lanh?
Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét