Anh hứa với em: Ngày một bài. Thơ anh, anh làm không mượn ai. Em, anh không mượn, nhưng anh trả cho xanh biếc hoài hoa lá Bồng Lai...
Làm một bài thơ không mấy phút, em ngàn Thế Kỷ anh tương tư! Một câu đó đủ cho em nhíu cái cặp chân mày đã rất thơ!
Em chỉ là hoa mới dậy hương, anh đi làm thơ, anh lạc đường...Anh cảm ơn em Duyên rất ngộ, tình là mây bay là sương vương...
Có những buổi chiều xanh khói biếc, Mạ đang vần cơm, Mạ nấu canh? Em vẫn nhảy dây hay cất cặp... hay nhìn xa xa đường Bà Trưng?
Ờ nhỉ hồi xưa em dễ ghét, học cho thị đậu Tú Tài thôi, ngày mai kệ nó em không biết mình trôi về đâu như mây trôi...
Không biết tại sao yêu lắm vậy, chân mày em chân mây xa xăm... Anh về, đã hết mười năm lính, em vẫn mùa Xuân với tuổi Xuân!
Bài thơ hôm nay, em nhìn đi - em nguyên vẹn nhé thuở Xuân Thì... Em anh hoài nhỏ cho anh nhớ con dốc Nhà Làng anh mải mê...
... có mái tóc dài ai nhánh liễu... có chân mày ai như trăng non... có má hồng ai hoa mới nở... và có đôi môi trời ơi thương!
*
Đường Bà Trưng vẫn con đường mộng!Mộng vỡ! Ai bày cuộc biển dâu?Con dốc Nhà Làng, tên biển gắn,Bờ tường tựa núi sạch như lau...
Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét