Không gì buồn cho bằng khi người ta ngã bệnh! Những gì mình toan tính không nhớ gi nữa đâu!
Tự nhiên lạ, cái đầu, đụng gì đâu, đau điếng? Cũng lạ, cứ hé miệng là "đau! Đau quá đi!".
Người ta rên làm chi? Đó là cách tự chữa? Người ta muốn khép cửa, ánh sáng làm đau thêm!
Người thân ở một bên, không ai làm gì được... chỉ là bưng chén nước, đưa viên thuốc: "Uống đi!".
"Xuyên Tâm Liên" bệnh chi? Bệnh gì cũng nó trị! Nó nhiều như hạt bí... Bác Sĩ viết toa cho!
Bệnh... thêm bệnh ngẩn ngơ! "Xuyên Tâm Liên - Xin Đem Liệng"...Mười năm hơn "cải thiện", thuốc thần có cái tên!
*
Phật từng đi bốn bên thành quách che cung điện... thấy Sinh, Lão, Tử, Bệnh... Bốn Chín Năm Làm Thinh!
Chùa mọc lên linh đình. Báo đăng toàn chuyện bậy. Thích Chân Quang thì quậy, Thích Tâm Phúc làm hề. Thích Nhật Từ thả dê. Thích Thái Minh lông diễn...
Biết bao bệnh tai biến. Đời biết bao tai ương. Bệnh Viện thành Nhà Thương. Xuyên Tâm Liên chủ chốt!
Di sản tùng đống, hốt, xếp kề nhau: Nghĩa Trang! Bệnh, có lúc mơ màng, thấy đời vui như Kịch!
Đường nào cũng Mai Dịch! Đường nào cũng thênh thang... Bệnh, một mình, nằm lăn, cái drap nhăn... tưởng mặt!
Rồi thấy cả nước mắt dòng dòng Xuyên Tâm Liên! Uống thuốc rồi ngủ yên, dậy thấy Thơ-Ràn-Rụa.
May mà trời có gió đuổi được thời gian bay...
Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét