Mười giờ sáng chưa nắng. Hôm nay không mặt trời? Có thể mưa sắp rơi vào buổi trưa này lắm?
Mở email, không bạn... bèn tìm đọc lung tung. Việt Nam bão Yagi ngừng, nhiều núi đồ để đống...
Bấm tấm hình, tôi phóng nhìn cho rõ một người. Người con gái đứng cười, khúc bánh mì cắn dở...
Tôi thích cô gái đó vì cô rất hồn nhiên. Nụ cười cô rất duyên, cả người bùn bám chặt!
Đọc bài, biết sự thật: Cô là Cô Giáo Rừng, cô làm nhiệm vụ chung: Giúp Đồng Bào Trong Lũ...
Cô giống đóa hoa nở trong lòng tôi... Dễ thương!
*
Mười ngày, tôi rất buồn: Ngả bệnh, không thơ thẩn. Hôm nay không có nắng... thấy buồn, trời sắp mưa!
Tôi sẽ có bài thơ nhảm như người nói sảng? Bạn bè tôi sẽ chán, hết chơi tôi từ nay...
Tôi đưa hai bàn tay hứng gió và vuốt mặt. Nghĩ bà con đang lạc trong rừng... giống tôi xưa!
Người Lính cũ mắt mờ. Lẽ nào tôi ứa lệ? Bốn chín năm dài thế... chưa đứt hơi thở dài!
Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét