Nhà thơ Tịnh Bình
HỒI SINHHoang vu góc trời mây trắng thênh thangĐợt trầm lạnh cuối cùng trước khi bầy mưa đi vắngLũ ve hạ trốn vào giấc mơ cổ tíchTrên lối xa xăm phảng phất nét thu vềNhững ban mai ngồi bệt xuống khu vườnNgơ ngác chùm sương long lanh lệ ngọcMở lồng ký ức phóng sinh bầy chim trắngTiếng đập cánh bay lên của chúngNguôi ngoai cánh cửa lòng đang chật chộiMùa ném vào ánh nhìn thiêu đốtMùi khói đồng không thơm như ai đó hằng mường tượngCánh đồng ho khan thương giọt mồ hôiGốc rạ còm cõi phận đời phèn mặnTrên cao kia màu chiều lóe vòm mây ngũ sắc đầy hứa hẹnNuốt chửng đường bay lũ thiên diMùa tiếp mùa đợi chờ những đắng đót tự hồi sinhĐám mây đi loanh quanh cũng chở mưa về chốn cũTia nắng hình trái tim gieo mùa hân hoanNhững thiên thần tự bay trên đôi cánh của mìnhRải xuống trần thế những bông hoa hình ngôi saoVà ngàn lời chúc phúc...TỊNH BÌNH(Tây Ninh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét